Chương 15: Triệu Khấu ra mắt cao nhân
Hắn theo đường cũ trở về, trở lại nghĩa địa của mình.
Sau khi đi vào nghĩa địa, Tô Doãn Sâm ăn một nắm đất sét đen, sau đó bắt đầu kiểm tra tiến độ của mình.
Điểm tiến hóa: 13.
“Mỗi ngày câu hồn năm người, dựa theo tốc độ này, một tháng có thể gom góp được 150 điểm tiến hóa, vậy thì cần hơn nửa năm mới đủ điểm! Nói cách khác, nếu dùng điểm tiến hóa để gia tăng cảnh giới, vậy sẽ mất hơn nửa năm mới có thể tăng lên tới cấp bậc Quỷ tướng, chậm quá đi!” Tô Doãn Sâm cảm thấy thật là buồn phiền.
Lúc này, trong Động Tuyết Hoa ở dương gian, Tuyết Hoa chân nhân bỗng nhiên mở to mắt, trong nháy mắt hai luồng ánh sáng thật mạnh b ắn ra từ trong mắt.
Gã có tu vi Địa Tiên, là tán tu trong nhân gian, vốn dĩ với khả năng của chính gã thì rất khó để tiến bộ, muốn trở thành Thiên Tiên là chuyện không thể nào.
Chỉ có điều khoảng một trăm năm trước, gã phát hiện được một môn cấm thuật có thể chiếm đoạt đạo quả của người khác để tăng tu vi cho mình, chuyện này làm cho Tuyết Hoa chân nhân vô cùng kích động, gã quyết định thử một lần.
Mấy chục năm trước, gã thu nhận Lý Đạo Chân làm đồ đệ, phải hao tổn tâm tư rất nhiều mới có thể đào tạo ông ta lên đến mức sắp thành tiên chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi.
Chỉ cần đợi ông ta độ kiếp thành tiên rồi cướp hết, gã sẽ hái được đạo quả, tiếp đó đột phá lên thẳng Thiên Tiên.
Nhưng bây giờ, gã đột nhiên có cảm giác bồn chồn khó tả, loại cảm giác này hình như đến từ đồ đệ ngoan của gã.
“Nhân quả phàm trân của tên đồ đệ kia chưa dứt, rời khỏi chỗ này chỉ là để giải quyết nhân quả rồi tiến vào tiên cảnh, nơi đó là thế giới phàm tục, có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tuyết Hoa chân nhân vẫn lo âu, Lý Đạo Chân đã khiến gã tiêu phí rất nhiều công sức bồi dưỡng, nói không chừng chỉ còn chưa tới vài ngày là sẽ chứng được đạo quả, bây giờ nhất định không thể xuất hiện chuyện rắc rối gì.
Nghĩ đến đây, thân hình Tuyết Hoa chân nhân chợt lóe lên, biến mất khỏi động Tuyết Hoa.
Trấn Thanh Dương, Tuyết Hoa chân nhân xuất hiện bên trong phủ đệ nhà họ Triệu. Bầu không khí cả phủ vui tươi yên ổn, trong sân đặt một chiếc giường ngọc, phía trên là một người trẻ tuổi sắc mặt xanh xao nằm đó, người làm quỳ đầy đất, vừa nói vừa cười.
Khung cảnh này khiến cho Tuyết Hoa chân nhân không hiểu nổi, nhà có người chết, sao lại vui vẻ như vậy?
“Triệu lão hán đang ở đâu?” Lúc này, một giọng nói vang lên bên trong viện, bóng dáng Tuyết Hoa chân nhân từ trên trời hạ xuống.
Đỉnh đầu gã có đám mây lành, đạo tắc lượn lờ quanh thân, kéo theo muôn ngàn điềm lành, khi gã vừa xuất hiện, cả căn nhà đều tràn ngập ánh sáng.
“Tiên, tiên nhân, là tiên nhân!” Đông đảo người hầu nhà họ Triệu vô cùng kích động, rối rít quỳ lạy.
Triệu viên ngoại từ trong phòng đi ra, thấy Tuyết Hoa chân nhân thì kích động bò lom khom trên đất, dập đầu với Tuyết Hoa chân nhân.
“Triệu Khấu ra mắt cao nhân.”
“Tên đệ tử Lý Đạo Chân của ta đâu rồi?” Tuyết Hoa chân nhân mở miệng hỏi.
“Khuyển tử sơ suất, bị tiểu quỷ Địa phủ câu hồn, Lý chân nhân đã đi bắt hồn rồi ạ.”
Tuyết Hoa chân nhân gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe lên rồi liền biến mất.
“Cung tiễn tiên nhân!”
Triệu viên ngoại kích động muốn chết, giờ nhà họ Triệu ông ta lại có tiên nhân giáng xuống. Chuyện này làm cho ông ta rất hăm hở, sau này ông ta đã có câu chuyện để khoe khoang một chút với vài ông bạn già rồi.
Tuyết Hoa chân nhân chân đạp tường vân, bay về hướng quỷ môn quan. Đột nhiên, ánh mắt gã chợt lóe lên, suýt chút nữa là rơi thẳng từ trên đám mây xuống.
Chỉ thấy giữa núi rừng mênh mông, có một thi thể mặc đạo bào nằm dưới đất, nhìn ngoại hình cực kỳ giống với đồ đệ gã.
Mặt Tuyết Hoa chân nhân khẽ biến, trong nháy mắt đã lao xuống, đứng phía trước thi thể kia.
“Đồ đệ!” Tuyết Hoa chân nhân kinh hãi, thi thể này thế mà lại thật sự là đệ tử của gã, Lý Đạo Chân.
“Thân xác nguyên vẹn, không có ngoại thương, nội tạng trong cơ thể cũng không hề hư hại chút nào, sức mạnh trong cơ thể cũng không bị rút đi, đây là chết do bị diệt nguyên thần?” Tuyết Hoa chân nhân kinh hãi.
“Là ai? Là ai giết đồ đệ của ta?”
Khắp nơi mờ mịt, gió lạnh thổi qua từng đợt, lá cây kêu lên xào xạc.
Tuyết Hoa chân nhân nổi lửa giận ngút trời, thế nhưng không phải gã đau lòng cho đệ tử, gã nổi giận là vì sự đầu tư của chính mình. Suốt mấy chục năm qua, gã gần như đã tiêu hao hết những gì mình tích góp cả đời, bao gồm cả các loại đồ quý khắp trời đất, rốt cuộc cũng bồi dưỡng được Lý Đạo Chân đến mức sắp đột phá thành tiên.
Gã mừng rỡ vô cùng, rốt cuộc cũng có thể hái đạo quả rồi đột phá Thiên tiên, với tu vi của gã hiện giờ, mặc dù ở thế giới của người phàm thì được xưng là tiên nhân, nhưng so với người trên Tiên giới vẫn chỉ là sự tồn tại thâp kém nhất.
Nếu có thể đột phá đến Thiên Tiên, nói không chừng thân phận địa vị của gã có thể có tăng lên.
Nhưng mà bây giờ, giấc mộng Thiên Tiên ‘bụp’ một tiếng… Vỡ tan tành rồi!
“Đáng chết, đáng chết, là ai, rốt cuộc là ai?” Tuyết Hoa chân nhân tức giận đến mức ngón tay run rẩy, ngay cả tâm cảnh cũng không yên.
“Bất kể ngươi là ai, dám động đến đệ tử của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sắc mặt Tuyết Hoa chân nhân âm trầm, sau đó, ánh sáng chợt lóe lên, trong tay gã xuất hiện một mặt la bàn, phía trên có ánh sáng chói lóa tràn ngập.
Sau khi la bàn xuất hiện, Tuyết Hoa chân nhân bắt đầu sử dụng tiên lực, thi triển bí thuật truy vết.
La bàn sáng lên, nhanh chóng vận hành, cuối cùng lại ‘ầm’ một tiếng vỡ vụn.
“Chuyện gì thế này?” Tuyết Hoa chân nhân cả kinh, gã chẳng những không truy tìm được xem ai giết đệ tử mình, hơn nữa bảo vật cũng vỡ vụn, chuyện này khiến cho gã càng giận dữ hơn.
“Chẳng lẽ là tên quỷ sai câu hồn kia?” Tuyết Hoa chân nhân suy đoán.
“Đúng rồi, Thổ Địa!”
Nghĩ đến đây, gã đi về phía xa xa, thực lực của gã quá yếu, không thể đạp một cái là kêu được Sơn Thần, Thổ Địa ra giống như những đại tiên. Vì vậy, nếu muốn gặp Thổ Địa, gã phải đi đến miếu Thổ Địa.
Dù sao thì, tuy Thổ Địa chỉ là chức nhỏ nhưng cũng lệ thuộc vào Thiên Đình, không phải thứ mà tán tu thực lực thấp kém như gã có thể so sánh.
Đứng trước miếu Thổ Địa, sắc mặt Tuyết Hoa chân nhân cực kỳ nghiêm túc, gã mở miệng nói: “Tiểu tiên Tuyết Hoa, xin ra mắt thần Thổ Địa.”
Nghe gã nói, tượng thần trong miếu Thổ Địa chậm rãi sống lại, ông nhìn Tuyết Hoa chân nhân, hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Đệ tử của tiểu tiên đã chết ở nơi này, xin được hỏi thần Thổ Địa có biết hung thủ là ai không?”
Nghe vậy, đôi mắt Thổ Địa sáng lên, địa mạch tinh khí dần dần tràn ngập, một lát sau, ông mở miệng nói: “Là một vị quỷ sai!”
“Dáng dấp ra sao?”
“Không thấy rõ!”
“Không thấy rõ? Thần Thổ Địa, ngay bên trong mảnh đất này của ngài mà còn có người ngài không thấy rõ ư?”
“Tam giới mênh mông, có rất nhiều sinh linh thần bí, ta chỉ là một Thổ Địa nho nhỏ, làm sao có thể thấy rõ tất cả mọi chuyện?”
“Vả lại, hình như quỷ sai kia có lai lịch không tầm thường, tựa hồ có cao nhân che giấu thiên cơ của hắn, khó mà suy diễn, nếu không phải nơi đây là đạo tràng của ta thì ta cũng sẽ không phát hiện được hắn.”
Nghe vậy, Tuyết Hoa chân nhân bỗng khiếp sợ, chẳng lẽ quỷ sai đã chém chết đệ tử gã thật sự có lai lịch lớn?
Mặc dù vậy, bất kể như thế nào, tâm huyết của cả đời của gã đều đã bị phá hủy, có ra sao cũng phải biết kẻ đó là ai, nếu có thể, gã nhất định phải chém kẻ đó.
“Đa tạ Thổ Địa!” Nói xong, Tuyết Hoa chân nhân rời khỏi đó.
Gã càng nghĩ lại càng giận, giấc mộng Thiên Tiên của gã đã bị người ta đánh nát, mà chính gã lại không thể tra ra kẻ đó là ai.
“Xem ra, cần mời Từ Hồng đạo hữu hỗ trợ rồi.”
Nghĩ đến đây, trong tay Tuyết Hoa chân nhân chợt lóe lên ánh sáng, một thanh ngọc giản xuất hiện, gã nhìn thanh ngọc giản kia, dung nhập vào đó một tia tiên thức.
“Tuyết Hoa đạo hữu, có chuyện gì vậy?” Một giọng nói truyền ra từ bên trong ngọc giản.
“Từ Hồng đạo hữu, ở chỗ ta có một viên tuyết liên ba mươi ngàn năm…”
“Giờ ngươi đang ở đâu?”
“Địa Tiên giới, nước Lương, biên giới huyện Tây La.”
“Chờ ta, ta đến đó ngay!” Vừa dứt lời, ánh sáng trên ngọc giản chậm rãi tắt đi.