Quyển 2 – Chương 2
Tôi là một thông linh sư, bất tử không già, mãi mãi duy trì dáng vẻ của đứa bé tám tuổi, có khả năng gọi thần mời tiên.
Một tuần trước, tôi giúp một cô gái giải quyết thi quỷ trong nhà, bị người của Cục quản lý Siêu nhiên tìm tới.
Bọn họ đang có một vụ án khó giải quyết, phải bao nhiêu người đi đều không có ai quay về.
Nhìn ảnh chụp cái xác bị hút khô, tôi không khỏi nhíu mày.
Tình trạng tử vong của những người này y hệt những người đã chết ba trăm năm trước khi thi thư tràn ra.
Nhưng tôi nhớ khi đó tất cả thi thư đã bị sư phụ của tôi tiêu diệt, sao mấy trăm năm sau vẫn còn xuất hiện chứ?
Tôi quyết định đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng có thể tìm ra nguyên nhân tôi mãi không lớn.
Tôi đi cùng Đường Hành về Cục quản lý Siêu nhiên, bên trong có một ông chú mập lùn đang bất an chờ sẵn.
“Cậu Đường, cậu nhất định phải cứu tôi, đám lão Vương một người cũng không quay về, cậu không giúp tôi, tôi chắc chắn sẽ chết!”
Đường Hành vội trấn an: “Chủ tịch Lưu yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Sau đó, anh giới thiệu ông ta cho tôi, “Đây là Lưu Đại Tráng, chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghiệp, ông ấy sẽ là người tiếp theo phải đến thôn Vụ Lâm.”
Rồi anh lại giới thiệu tôi với Lưu Đại Tráng: “Người này là Hạ Hầu Thư, một thông linh sư có thâm niên.”
Tôi ngậm kẹo m út nhìn Lưu Đại Tráng từ trên xuống dưới: “Bước chân phù phiếm, tài vận trống rỗng, rõ ràng là tướng mạo không thể làm việc lớn nhưng lại là chủ tịch của một công ty niêm yết, chà chà, ông đi cướp số mệnh của người ta hả?”
Sắc mặt Lưu Đại Tráng trắng bệch: “Nói bậy gì đấy! Cậu Đường, tôi bỏ ra mấy triệu tệ không phải để mấy cậu tìm một cô nhóc đến trêu đùa tôi! Cô bé này nhìn có vẻ còn chưa được mười tuổi thì có bản lĩnh gì?”
Đường Hành xấu hổ.
Còn tôi thì đã quen rồi, chỉ nhún vai.
Tài sản của Lưu Đại Tráng trị giá mấy tỷ, rõ ràng biết tới thôn Vụ Lâm khả năng rất cao sẽ chết nhưng ông ta vẫn một mực tới đó, trong này chắc chắn có nguyên nhân.
Đường Hành đề cử tôi cho ông ta, tiếc là ông ta không cảm kích, ngày xuất phát đến thôn Vụ Lâm lại tìm mấy tên đạo sĩ đồng hành.
Những người này ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn quả thật tiên phong đạo cốt, chỉ là quá kiêu ngạo.
Trước thôn Vụ Lâm có một hồ lớn, nếu muốn vào thôn chỉ có thể dùng thuyền.
Xung quanh hồ quanh năm đều có sương mù dày đặc, mặt nước tĩnh mịch, dù có nhiều cây cối mọc lên nhưng ngay cả một tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
“Chủ tịch Lưu, chỉ có một con thuyền nhỏ, không thể chở nhiều người như vậy.”
Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn liếc nhìn tôi và Đường Hành.
Tôi nhớ Đường Hành nói, người này tên Liễu Đạo Minh, đến từ Tương Tây.
Hai trăm năm trước khi đi du lịch ngang Tương Tây, tôi từng gặp nhà họ Liễu, thuật đuổi thi của họ rất thú vị, đáng tiếc là không có quá nhiều kỹ thuật đặc sắc.
Khi ấy gia chủ của họ còn một mực muốn bái tôi làm thầy nhưng tôi ngại phiền nên đã từ chối.
Khó khăn lắm mới gặp lại cố nhân, tôi đã dùng ánh mắt thiện cảm hơn nhìn Liễu Đạo Minh.
Ai biết đâu lọt vào mắt ông ta lại là lôi kéo quan hệ chứ!
Liễu Đạo Minh hừ lạnh: “Tuy không biết tại sao chủ tịch Lưu lại đồng ý dẫn theo cô bé này, nhưng tôi trước giờ không thích bị cản trở, thế nên nhân lúc chưa vào thôn, cậu Đường mau đưa cô bé này đi đi, tôi không có thời gian chăm sóc một kẻ vô dụng đâu.”
“Đúng vậy, chủ tịch Lưu không trong nghề nên không hiểu, chẳng lẽ cậu Đường cũng không hiểu sao? Đi bắt ma còn dẫn theo trẻ con đúng là khiến người ta cười đến rụng răng mà.”
Mấy người kia phụ họa.
“Nghe nói những người được Cục quản lý Siêu nhiên phái tới đây đều mắc kẹt bên trong hả? Cũng không trách được họ, dù sao trên con đường tu đạo thường có những thành phần khác xen lẫn vào, không như những người kế thừa nghề của gia tộc như chúng ta.”
Nghe bọn họ mồm năm miệng mười, sắc mặt Đường Hành tối sầm.
Tôi gãi đầu.
Tôi từng nghe nói Cục quản lý Siêu nhiên hoạt động không được tốt cho lắm, không ngờ địa vị của họ lại thấp như vậy.
“Các tiền bối bớt tranh cãi đi…” Một đạo sĩ yếu đuối nhưng có vẻ sáng sủa ở trong góc xua tay, “Tôi từng xem livestream cô Hạ Hầu bắt thi quỷ rồi, cô ấy lợi hại lắm.”
Tôi nhìn đạo sĩ kia một lúc lâu mới nhớ ra, cậu ta hình như chính là đệ tử đời thứ 32 của Mao Sơn trên phát sóng trực tiếp.
“Xuy.” Một mỹ nữ gợi cảm không nhịn được mà bật cười, “Đạo trưởng Chính Sơ, cậu cũng nói đó là livestream, thời đại này chi phí làm hàng giả thấp lắm, chỉ cần thêm chút hiệu ứng là có thể dỗ dành mọi người, cậu là đệ tử của Mao Sơn lại đi tin những chuyện này, đúng là đã làm mất mặt sư phụ cậu.”
Chính Sơ áy náy nhìn tôi, thức thời ngậm miệng.
Lưu Đại Tráng cũng đứng ra hòa giải: “Các vị đại sư, đừng để tổn hại hòa khí.” Nói tới đây, ông ta cười nói với Đường Hành, “Cậu Đường, chiếc thuyền nhỏ này quả thật không thể chở nhiều người, hay là cậu và… Tiểu sư phụ này ở lại chờ tiếp ứng, thù lao nên có vẫn sẽ chia cho hai người được không?”
Đường Hành nắm chặt hai tay: “Chủ tịch Lưu…”
“Đường Hành.” Xem kịch đủ rồi, tôi ưỡn thẳng người cắt lời anh, cười nói, “Nếu chủ tịch Lưu đã nói như vậy thì cứ làm theo lời kim chủ đi.”
Những người còn lại vênh váo lên thuyền, trước khi đi Chính Sơ đưa cho tôi một cây kiếm gỗ để tự vệ, tôi búng tay: “Đi đi, có kim quang hộ thể của Thủy Sư, mấy thứ kia không thể tổn thương cậu đâu.”
Hai mắt Chính Sơ phát sáng, vội nhìn xung quanh.
Chị gái xinh đẹp An Mạn liếc một cái: “Vậy cũng tin, thế mà là đệ tử Mao Sơn.”
Liễu Đạo Minh cũng không thèm nhìn, quay đầu đi chỗ khác.
Chính Sơ lịch sự cảm ơn, ngoan ngoãn lên thuyền.
Bọn họ đi rồi, Đường Hành không cam lòng hỏi: “Cô Hạ Hầu, chúng ta thật sự phải chờ ở đây sao?”
Tôi phủi tảng đá rồi ngồi xuống, lấy cây kẹo m út khác ra: “Nếu không thì sao? Bơi qua hả?”
“Cô Hạ Hầu…” Đường Hành mím môi, “Xin lỗi, là tôi vô dụng, cô phụ sự giao phó của cục trưởng Đoạn, để cô chịu uất ức.”
Tôi mỉm cười: “Uất ức gì đâu, cậu đừng có bị Đoạn Quốc Hoa tẩy não.”
Đường Hành nhìn về phía con thuyền đã biến mất trong sương mù, thở dài.
“Thả lỏng, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Tôi m út kẹo, “Chưa đến mười phút nữa họ sẽ quay lại thôi.”
Từ lúc bước vào địa giới của thôn Vụ Lâm tôi đã phát hiện một vấn đề.
Bố cục ở đây ba cao năm ngắn, bị cái hồ lớn ngăn cách, hai bên có hiện tượng phản chiếu.
Thôn Vụ Lâm là cái thôn chết chóc, ngay cả một con quạ cũng không có.
Dân gian có lời đồn, quạ đen xuất hiện, sẽ có tử thi, quạ đen mà kêu, hồn sẽ đứt đoạn.
Tuy có hơi khoa trương nhưng không phải hoàn toàn nói bậy.
Với tình hình ở thôn Vũ Lâm thì chắc chắn phải có quạ đen.
Vậy thì lý do tại sao chúng tôi không phát hiện chỉ có một.
Ngay từ đầu chúng tôi đã bước vào thế giới trong gương của thôn Vụ Lâm.
Mà bên dưới mặt hồ nhóm Liễu Đạo Minh đi có thể ẩn giấu không ít “thứ hay ho”.
Không lâu sau, mặt hồ bỗng gợn sóng.
“A!”
“Cứu… Cứu mạng! Cứu mạng!”
Ngay khi có tiếng chói tai truyền đến, tôi vừa ăn xong cây kẹo m út.
Đường Hành đứng bật dậy.
Cách đó không xa, mặt hồ tĩnh mịch bỗng dưng dâng cao, Lưu Đạo Minh và An Mạn liều mạng bơi vào bờ, ánh mắt hoảng loạn như vừa nhìn thấy tình cảnh cực kỳ kh ủng bố.
Sắc mặt Chính Sơ tuy tái nhợt nhưng lại là người an toàn nhất, lũ quái vật chủ động tránh xa cậu ta.
Tôi phủi bụi trên người, đứng dậy.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp quái vật dưới nước nào.”