Chương 41: Nhân quan
Đêm Thứ 41 – Nhân Quan
Kỷ Nhan rốt cuộc trở lại, sáng nay tôi nhận được điện thoại của cậu ấy, nhưng khi tôi tới nhà cậu ấy, mở cửa lại là một đứa bé 10 tuổi.
Đứa bé bộ dáng rất tuấn tú, nhưng ánh mắt lạnh lùng, mặc một bộ trang phục thể thao màu hoa lan, đội nón lông màu phấn hồng, nó nhìn tôi một chút, không có kinh ngạc gì mấy, hai tay đút trong túi, nói với tôi câu vào đi.
Tôi mang đầy hiếu kỳ đi vào. Kỷ Nhan đang ngồi trên sofa.
Không đợi tôi hỏi cậu ấy đứa bé kia là ai, không ngờ cậu ấy lại giành trước hỏi tôi.
“Cậu nhất định rất muốn biết cậu bé này là ai, song hãy để tớ kể kinh nghiệm mấy ngày qua cho cậu biết đã nhé.” Bộ dáng Kỷ Nhan hơi có chút tiều tụy, xem ra tết này trôi qua cũng không thoải mái lắm. Tôi vùi mình vào sofa dày mềm mại, cố gắng đặt một tư thế thích hợp, bắt đầu chăm chú lắng nghe cậu ấy kể.
Cậu nhóc khinh thường nhìn chúng tôi, kéo nón trên đầu đến mắt, lạnh lùng nói câu: “Tôi không có hứng thú nghe mấy người nói chuyện, tôi về phòng nghỉ ngơi, khi nào kể xong gọi tôi.” Lòng tôi nghĩ bé trai này thật đúng là thích tỏ vẻ ngầu, nhưng Kỷ Nhan chẳng chút để ý, gật đầu với cậu bé. Nhưng tôi chung quy cảm thấy bé trai này rất quen mắt.
“Tớ thật không ngờ Nhã Quỳnh tìm tớ, cư nhiên là vì Nhân Quan.” Cậu ấy bắt đầu nói, song thanh âm hơi chút trầm thấp, tôi nhớ mang máng Nhã Quỳnh hình như là cô gái xinh đẹp tới đón Kỷ Nhan. Nhưng mà, Nhân Quan là cái gì?
Kỷ Nhan nhìn thấu nghi vấn của tôi, đương nhiên giải thích cho tôi.
“Người Trung Quốc rất chú trọng quan tài, cái gọi là sinh lão bệnh tử, trắng đỏ nhị hỷ. Quan tài có đôi khi so với nhà cửa lúc còn sống còn muốn quan trọng hơn. Thế mới nói trong gia đình nghèo, mấy cụ đều sẽ để dành một khoản tiền, do đó mới nói thanh niên dành tiền cưới vợ, người già dành tiền mua quan tài. Đừng xem thường mấy hộp gỗ dài chưa đến vài thước này, đối với một số người mà nói lại so với bất kỳ thứ gì khác còn quan trọng hơn.
Quan tài rất nhiều chủng loại, từ xưa có “Mặc ở Tô Châu, chơi ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, trường thọ ở Liễu Châu”, trường thọ ở Liễu Châu, thực tế là chỉ quan tài của Liễu Châu, nghề nào cũng có nhân tài kiệt xuất, làm quan tài cũng vậy.” Nghe đến đó tôi không khỏi nở nụ cười, nhưng Kỷ Nhan mặt mày nghiêm túc ngăn cản tôi.
“Quan tài phát triển cho tới ngày nay, kỳ thật đã không chỉ riêng dùng để chôn cất người, bởi vì dân nước ta mê tín quan tài quan tài là thăng quan phát tài âm đọc gần giống, cho nên rất nhiều người sẽ đính chế một ít quan tài nhỏ tinh xảo làm đồ trang sức.”
Tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi cậu ấy, việc này có liên quan gì đến việc Kỷ Nhan được cô gái kia mời đi.
“Nhã Quỳnh đưa tớ đi, chính là để cho tớ xem một cái quan tài, một cái quan tài vô cùng kỳ lạ.” Kỷ Nhan ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
“Ồ? Kỳ lạ cỡ nào? Có khi nào là quan tài bằng vàng không?” Tôi nói đùa.
“Nếu là quan tài vàng thủy tinh cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thú vị là thú vị ở chỗ quan tài không phải vàng cũng không phải gỗ, mà là người.” Cậu ấy dùng tay làm một động tác hình chữ nhật.
Nực cười, quan tài chứa người, nào có đạo lý quan tài làm bằng người. Tôi chẳng ừ hử gì nghiêng đầu, Kỷ Nhan nhìn ra tôi không tin, tiếp tục nói.
“Cậu đừng có không tin, chính xác ra, cái gọi là Nhân Quan thực tế bên ngoài vẫn có quan tài, hoặc có thể nói như vậy, người được mai táng kỳ thật là bao lấy hai mặt trong quan tài.”
“Ngày đó trên ô tô vừa nghe, tớ cũng giống cậu cười không ngớt, tớ tự nhận là kiến thức rộng rãi, hơn nữa cha tớ lúc còn sống cũng chưa bao giờ nhắc tới truyền thuyết hoặc chuyện về Nhân Quan. Nhưng cha từng nói, vĩnh viễn đừng nghĩ mình mạnh hơn người khác, con cuối cùng chẳng qua là thấy nhiều hơn người ta mà thôi. Mà khi Nhã Quỳnh đưa bức ảnh cho tớ, tớ sâu sắc cảm nhận được kiến thức mình vẫn còn quá nông cạn.”
“Bức ảnh?” Tôi kinh ngạc nói, đã có ảnh, xem ra Nhân Quan cũng không phải là lời nói nhảm. Nhưng Kỷ Nhan không có ý đưa bức ảnh ra, chỉ phe phẩy tay.
“Cậu không nên nhìn thì hơn, bức ảnh kia đến cả người như tớ nhìn còn bị dọa sợ, cũng không phải là kinh dị hoặc ghê tởm, chỉ là sau khi nhìn cả người khó chịu và quỷ dị không thoát nổi.
Cái gì gọi là Nhân Quan, từ mặt chữ mà xem, đương nhiên là quan tài làm từ con người.
Tề gia không phải phú ông thế gia, nhà họ trở nên giàu có ở những năm đầu Dân Quốc, loạn thế xuất anh hùng, cụ Tề mặc dù chưa hẳn là anh hùng, nhưng tuyệt đối xem như người thông minh. Ông lợi dụng sưu tập đồ cổ đầu cơ trục lời buôn bán lời nhiều tiền. Kỳ thật theo cha tớ nói, đồ Tề gia thu gom kỳ thật chính là đạt thành giao dịch với những tên trộm mộ, mua những thứ thu được trong cổ mộ với giá thấp hơn giá chuyển tay bán ra, công việc này nói ra có dễ cũng có khó, thứ nhất những gã trộm mộ không phải người lương thiện, thứ hai lén mua đi bán lại đồ cổ bị tóm sẽ bị tố tụng, hai cái này thì ai cũng rõ rồi, nhưng điểm thứ ba, cũng là quan trọng nhất, quá trình tinh lọc đồ cổ tách khỏi cổ mộ.
Chúng ta gọi là tinh lọc, kỳ thật cái mà người Tề gia gọi là ‘lột da’ chỉ những thứ không sạch sẽ bị cao nhân xua đuổi, song hết thảy vô cùng thuận lợi, của cải của Tề gia như quả cầu tuyết càng lăn càng tích trữ nhiều lên, hơn nữa người Tề gia giỏi về tránh họa, do đó thời kỳ hỗn loạn cũng có thể toàn thân trở ra.
Ô tô chở tớ và Nhã Quỳnh cơ hồ chạy nửa ngày mới đến một địa phương rất xa, tớ nhớ mang máng nơi này là khu dân cư tư nhân, không có giấy thông hành không cho phép vào. Bởi vì địa thế nơi này kỳ lạ, là một nơi hình lõm dạng thau rửa mặt, ở bên cạnh một con sông nhỏ uốn lượn vòng quanh, thủy chủ tài vận, hơn nữa lại như một chậu châu báu, do đó rất nhiều người có tiền xây nhà cửa ở đây, vì có truyền thuyết kể rằng nơi này thực tế chính là một thái cực bát quái đồ, song đều là đồn thổi mà thôi.
Nhưng sự giàu có của Tề gia ngược lại thật sự làm tớ tặc lưỡi.
Bắt đầu từ dưới sườn núi, tớ đã thấy một tòa hoặc có thể nói là một khu nhà cực lớn, đầu tiên nhìn thấy chính là cánh cổng bằng đồng có hoa văn dài hơn mười thước, hai bên cánh cửa tường vây bằng đá cẩm thạch kéo dài không dứt, đỉnh tường vây có kính hình tròn cực lớn, trên vách chạm nổi tinh mỹ. Hai ông cũ lớn tuổi mặc đồ như bảo vệ cố sức mở cánh cổng đồng dày nặng, tớ không rõ tại sao lại để hai ông già làm việc tay chân nặng nhọc như vậy, nhưng không đợi tớ suy nghĩ nhiều, vẻ ngoài chân chính của căn nhà chỉ như núi băng giữa đại dương dần dần lộ ra một góc. Thà nói là nhà, không bằng nói là trang viên thì thỏa đáng hơn.
Chính giữa là một suối phun thật lớn, cao bốn tầng, mỗi tầng đều không giống nhau, đáy hồ cài đèn màu, ánh sáng đủ màu từ đáy nước chiếu xạ lên cùng một chỗ với từng tầng nước hồ phun ra, nhìn qua rất đẹp. Song chung quy cảm giác nơi to như vậy người lại cực ít, cho dù người ngoài nhận nhiệm vụ công tác ở đây cũng phải nhiều chút chứ. Hai bên là kết cấu nửa vòng tròn đồng tâm, trồng lượng lớn cây cỏ thực vật, cả địa thế đều hình nghiêng, phòng ốc được xây dựng tại nơi thấp nhất, tớ thầm nghĩ nào có ai lại xây như thế, mưa to chẳng phải sẽ ngập sao.
“Nhân Quan là cha em mấy năm trước nhờ người vận chuyện từ nhà cũ tới, từ thời của cha trong nhà đã không còn sinh sống bằng đồ cổ nữa, chẳng qua vẫn còn sở thích sưu tập, mà Nhân Quan này, cũng là từ chỗ tổ tiên truyền xuống, bởi vì trước kia đều đặt ở nhà cũ, lần này sau khi xây nhà mới mọi người liền vận chuyển Nhân Quan về. Kỳ thật nói là tổ truyền, nhưng gia quy nghiêm ngặt, không được bề trên yêu cầu tuyệt đối không cho phép tiếp xúc Nhân Quan. Do đó em và cha đối với việc này đều rất ngạc nhiên. Cho nên mở quan tài ra, đồng thời chụp bức ảnh này, nhưng việc lạ tiếp theo đó liền không ngừng.” Ô tô vòng quanh đài phun nước lái vào khu vực bóng cây râm mát hẹp dài, cành lá hai bên mọc vô cùng tươi tốt. Cuối cùng ngừng trước một tòa kiến trúc màu đen cao lớn, Nhã Quỳnh từ ô tô bước xuống, vừa đưa tớ vào vừa nói. Cầu thang rất đẹp, là hình trứng, cũng là do đá cẩm thạch màu đen chế thành, bóng loáng có thể làm gương.
Lúc xuống xe, Nhã Quỳnh nhìn thấy cốp sau ô tô mở, nhắc nhở tài xế, tài xế giải thích nói vừa rồi lúc ngừng ở nhà tớ anh ta từng xuống lấy dụng cụ vệ sinh, nhưng anh ta lại khó hiểu nói mình rõ ràng đã đóng chặt rồi.
Bên ngoài căn nhà mặc dù mang theo phong cách cung đình châu Âu trung cổ, nhưng bên trong lại là nét riêng điển hình của Trung Quốc, song phần lớn sắc thái là màu đen, thấy hơi có chút khó chịu. Song tranh cổ trên tường và đồ cổ như gốm sứ tượng đồng bày biện quả thực khiến tớ cảm thấy mình đang trong viện bảo tàng. Tiếng bước chân tớ quanh quẩn bên trong, đồng dạng, an tĩnh đến đáng sợ, tớ không nhìn thấy bất kỳ ai qua lại.
Trong căn phòng bên trái, tớ nhìn thấy Nhân Quan.
Như đã nói với cậu, mặc dù mới đầu nhìn qua ảnh, nhưng tận mắt nhìn thấy thứ này vẫn cảm thấy cực kỳ rung động. Bên ngoài là quan tài bằng gỗ màu sẫm, vô cùng dày nặng, phía trên có rất nhiều đồ án tinh mỹ, song niên đại phỏng chừng đã lâu, đã mờ không còn rõ ràng nữa. Quan tài là bốn tầng hình giáp bản, giữa mỗi tầng đều rỗng ruột, đại khái khoảng 2,3 cm, phỏng chừng chính giữa bỏ thêm vào lượng lớn chất bảo quản như vôi các loại. Mà bên trong quan tài nằm hai người. Một người trong đó, đương nhiên chính là Nhân Quan mà tớ đã nói. Nhã Quỳnh tựa hồ có chút sợ hãi, chỉ đứng xa xa bên cạnh, tớ thì cẩn thận quan sát bên cạnh quan tài.
Tớ ở đó nhìn thấy, là một nữ thi ăn mặc vô cùng hoa lệ. Đại khái khoảng bảy tám mươi tuổi, rất kỳ lạ, đầu đội mũ da lông ấm áp, bên trong mặc áo khoác vải bố hoa quần dài đỏ đen xen kẽ, có vài phần giống quần áo triều Tống. Nhưng nói thế nào thời gian đã chết cũng có thể đã rất lâu, nhưng bà ta không có bất cứ sự thối rữa cực hạn nào, tướng mạo vẫn vô cùng thanh tú, khuôn mặt gầy gò, nhưng giữa trán lại ẩn chứa khí đế vương. Ngoài thân thể nữ thi, còn bọc lấy một cỗ thi thể khác, đây, phỏng chừng chính là Nhân Quan.
Đó là một bộ thi thể vóc người vô cùng to lớn, đã bị cắt mở từ chính giữa, nội tạng và khung xương toàn thân đều bị móc rỗng, nói cách khác chỉ còn lại da, nữ thi giống như mặc y phục vậy, trốn giữa da cái xác, phỏng chừng lúc đầu hẳn đã được phong kín, khả năng bị người ta về sau cởi bớt da ra. Da bên ngoài người làm Nhân Quan cũng không bị thối rữa, bọc đầu nữ thi cũng bị tách ra hai bên, từ mặt bên nhìn đích xác rất khó chịu, bởi vì khuôn mặt chỉ có một con mắt và nửa mũi nửa miệng thật sự thấy có chút buồn nôn.
Tớ vô cùng kinh ngạc rốt cuộc làm thế nào bảo lưu da người đầy đủ nguyên trạng như thế mà từ chính giữa cắt ra, từ người đàn ông làm Nhân Quan bên ngoài cùng nữ thi bên trong đến xem, hai người tựa hồ đều là dân tộc thiểu số, đặc biệt nữ thi, thoạt nhìn hẳn là địa vị vô cùng cao quý, cổ tay phải của bà, bị đã bị chặt đứt.
Không có cổ tay phải? Tớ nhất thời bối rối, làm thế nào cũng nghĩ không ra.
“Nghỉ ngơi trước đã nhé, em còn có chuyện khác muốn nói cho anh biết.” Nhã Quỳnh tựa hồ không nguyện ý ở lại đây lắm, hai người lên sảnh chếch lầu ba, nơi đó đã chuẩn bị xong cơm nước, tớ và cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện.
“Bộ quan tài này không có khả năng chỉ đến thế, nhìn ra được chủ nhân khi còn sống địa vị tương đối hiển hách, hẳn là do lượng lớn vật phẩm chôn theo, song nếu bị mở quan lâu như vậy, cư nhiên một chút thối rữa cũng không có, hơn nữa Nhân Quan bên ngoài cũng không có dấu hiệu thối rữa.” Tớ nói đến Nhân Quan, liền nhớ lại bộ da người mỏng manh vừa rồi nhìn thấy, trong thức ăn cư nhiên có da sứa, thật sự có chút buồn nôn. Nhã Quỳnh gật gật đầu.
“Kỳ thật em đang muốn nói cho anh biết, người đào bộ quan tài này sau khi bán những vật phẩm chôn theo trong đó, bộ quan tài này không tiện xử lý, nhưng tổ gia gia lại cố ý trả giá cao để mua, cũng bảo tồn thật tốt trong tổ miếu ở nhà cũ của gia đình em.
Nhưng mà, từ khi bộ quan tài được chuyển về đây, sự tình liền trở nên kỳ lạ.”
Tớ có chút khó hiểu, nhìn ra được chỗ này hình như cũng không phát sinh chuyện gì lớn mà.
“Đầu tiên, cha em giải tán rất nhiều nhân viên, cũng tự mình tuyển một đám con gái, sau đó trong những ngày kế tiếp, thường xuyên có người mất tích ở đây.” Nhã Quỳnh chậm rãi mở miệng nói. Tớ rốt cuộc hiểu được tại sao nơi này ít người như vậy.
“Mất tích? Em chưa báo cảnh sát sao?” Tớ hỏi cô ấy. Nhã Quỳnh lắc đầu.
“Vốn dĩ nơi này có gần hơn một trăm người, kể cả người hầu người làm vườn và bảo vệ các loại, nhưng sau khi phát sinh việc lạ, mất tích cứ mất tích, trốn cứ trốn, ngoại trừ một ít nhân viên cũ trung thành với Tề gia nguyện ý lưu lại, chỗ này không còn mấy người nữa.” Nhã Quỳnh mặt mang bi thương, kể ra thì tớ vẫn chưa phát hiện cha của cô ấy.
“Ông cụ bên nhà khỏe không?” Tớ cẩn thận thử hỏi, không ngờ Nhã Quỳnh đứng dậy, thở dài thong thả bước tới cạnh tớ.
“Đây là nguyên nhân thực sự em tìm anh.” Cô ấy cười khổ, “Cha em từ sau khi Nhân Quan chuyển về đây liền nằm liệt giường. Ông ít khi chịu ăn uống bất cứ thứ gì, cũng không nói chuyện nhiều, tự giam mình trong phòng, dù là em, ngày thường em hỏi ba câu ông ấy mới đáp một câu.”
Rời khỏi bàn ăn, tớ đề nghị gặp Tề lão gia, nhưng bị từ chối, Nhã Quỳnh cũng không còn cách nào, cô nói cha cô thường tự giam mình trong phòng đọc sách hoặc xem ảnh chụp Nhân Quan. Tớ biết rất ít về Nhân Quan, cũng nghĩ không ra nguyên cớ, không thể làm gì khác hơn là dưới sự hướng dẫn của Nhã Quỳnh đi loanh quanh khắp nơi.
Trang viên rất lớn, là kiến trúc kết cấu hình tam giác, phía trước lầu chính là hình chữ nhật, nơi này là nơi cất giữ đồ cổ và phòng tiếp khách của cha con Tề gia, mà phía sau bên trái là nơi nghỉ ngơi của người làm công ở đây. Đến nỗi phía sau bên phải trên thực tế vẫn còn đang bỏ trống.
Nhân quan chuyển đến chưa tới một tháng, đã mất tích mười mấy người, còn lại phần lớn từ chức không làm nữa, Tề lão gia cũng không ngăn cản, song mỗi người đều nhận được khoản phí thôi việc ưu đãi. Hiện giờ lưu lại phần lớn là người già.
“Có danh sách người mất tích không?” Tớ hỏi Nhã Quỳnh, cô đưa danh sách và ảnh cho tớ. Những người này phần lớn gia cảnh bần hàn, người nhà những người mất tích nếu có thể lấy được số tiền bồi thường lớn, hiển nhiên cũng không ầm ĩ, nghe tựa hồ lạ lùng, nhưng kỳ thật ngẫm lại, mọi người trong thành phố này khổ cực công tác mấy năm còn khiến một thân thương tích thậm chí trả giá tính mạng đều không có được một góc tiền lương này, cáo trạng lên trên là không có cửa, hướng phía dưới yêu cầu bị cự tuyệt, so ra, Tề gia thế này đã có chút khẳng khái nhân từ rồi.
Cư nhiên đều là người trẻ tuổi, hơn nữa phần lớn là nữ giới.
“Em nói hiện giờ trang viên ngoại trừ em ra phần lớn là người già?” Tớ hỏi Nhã Quỳnh, cô ấy suy nghĩ một chút, gật đầu.
Nhã Quỳnh nói cho tớ biết, Nhân Quan là do một người trẻ tuổi mang đến, lúc ấy Tề lão gia rất kinh ngạc, thứ quan trọng như thế cư nhiên là một người lặn lộn đường xa chuyển tới. Người thanh niên này vào phòng nói chuyện với Tề lão gia thật lâu, lúc ra, vẻ mặt Tề lão gia liền thay đổi, lo lắng muốn cạy mở Nhân Quan, sau đó liền trở thành như bây giờ.
“Thanh niên?” Tớ hỏi. Nhã Quỳnh ngẩng đầu suy nghĩ một chút, khẳng định hồi đáp.
“Đúng vậy, một thanh niên tướng mạo thanh tú tóc bạc trắng, mặc âu phục trắng mang mắt kính màu trà, nói thật rất gây chú ý, cho nên ấn tượng của em với anh ta tương đối khắc sâu. Song chung quy cảm thấy anh ta có chút âm u, hơn nữa đôi mắt anh ta . . . . . . . .”
“Đôi mắt thế nào?”
“Không có đồng tử.” Nhã Quỳnh nhỏ giọng trả lời.
“Lê Chính?” Tôi nghe đến đó nhịn không được hô. Kỷ Nhan gật đầu: “Lúc ấy suy nghĩ của tớ và cậu giống nhau, nhưng lại không dám khẳng định, dù sao tớ chỉ là nghe Nhã Quỳnh miêu tả thôi, cho nên tớ không kinh ngạc nhiều lắm, kết quả về sau lại chứng minh, lo lắng của tớ chính xác.” Kỷ Nhan tiếp tục kể.
Tớ tiếp tục hỏi về tung tích thanh niên tóc trắng, Nhã Quỳnh hơi khó xử nói anh ta sau khi đưa Nhân Quan tới liền đi. Cũng không biết tung tích.
Nếu không cách nào tìm được người nọ, tớ quyết định vẫn nên bắt tay từ nữ thi trong Nhân Quan. Tìm được dụng cụ cần thiết và được sự phê chuẩn của Tề lão gia xong bắt đầu cẩn thận kiểm tra nữ thi.
Lớp Nhân Quan bong tróc kia thật sự không phải dễ làm, đầu tiên mỡ còn lại bên mép da đã vững vàng dính vào trên quần áo, hơi dùng chút sức, quần áo sẽ bị xé, tớ cẩn thận dùng máy sấy sau đó chậm rãi bóc ra.
Khi bóc được một nửa, tớ nhìn thấy bộ ngực người đàn ông làm Nhân Quan có một hình xăm đồ đằng kỳ quái.
(Tiêu: đồ đằng là vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình)
Là đầu sói.
Chuẩn xác mà nói hẳn là nửa đầu sói, lúc đầu bị lật vào trong, cho nên tớ không chú ý, hiện giờ, tớ biết người nằm bên trong là ai rồi.
Nhưng suy đoán này thật là quá kỳ diệu, không, quả thực có thể nói là hoang đường. Một người nổi danh như thế, sao lại dùng phương thức này hạ táng, hơn nữa thi thể của bà ta còn không bị thối rữa, mộ thất bà ta hẳn cực kỳ xa hoa, sao trong quan tài gỗ cái gì cũng không có, cho dù là kẻ trộm mộ gây nên, nhưng thi thể đưa ra không khí lâu như vậy cũng không có một chút khác thường nào.
Tớ không tách hoàn toàn Nhân Quan, chỉ dời đi nửa bộ phận trên, sau gáy nữ thi, còn cắm sáu ngân châm.
Nếu giống như tớ suy nghĩ, ngân châm thế này, cùng đặc thù vách kép chống phân hủy của quan tài cũng có thể giải thích. Vấn đề là Tề gia vì cái gì mà coi trọng quan tài này như thế.
“Biết được gì chưa?” Nhã Quỳnh nhìn thấy tớ đi ra, ân cần hỏi. Tớ khoát tay, bởi vì tạm thời không muốn làm cô ấy sợ. Cô ấy thất vọng cúi đầu.
“Ông cố tổ của em và ông nội mặc dù phú khả địch quốc, nhưng nhiều năm bệnh ma quấn thân, họ thường nói là đầu cơ trục lợi vật cổ chọc giận thần linh, do đó một mực tìm kiếm biện pháp có thể tránh lời nguyền, nhưng cuối cùng đều chết đi trong đau đớn, nhân khẩu của Tề gia cũng không hưng thịnh, cha em là con trai duy nhất, mà em lại là đứa con duy nhất của ông, cho nên hy vọng lớn nhất của cha em chính là em tiếp tục trưởng thành bình an. Nhưng ông bây giờ lại nằm liệt giường, mà em chỉ có thể đứng nhìn, một chút biện pháp cũng không có.” Sau khi dùng cơm tối, tớ và Nhã Quỳnh trò chuyện ở hoa viên, đương nhiên là nói về chuyện nhà của cô ấy, nói đến chỗ thương tâm, cô ấy cư nhiên rơi lệ. Ngày đó vừa vặn là 29 tết, nhưng Tề gia một chút không khí tết cũng không có. Nhã Quỳnh năn nỉ tớ cùng cô ấy trải qua mùa tết này, cho nên tớ dứt khoát không về.
Cũng kỳ lạ, tựa hồ sau khi tớ tới, nơi này sôi nổi hơn nhiều cũng yên ổn hơn nhiều, đương nhiên, người của phòng bếp cũng tới báo cáo nói thường xuyên mất chút thức ăn, có thể là mèo hoang đói ăn thôi. Song tớ cách mấy tiếng đều sẽ đi quan sát Nhân Quan một chút, xem có gì khác thường không.
Mấy ngày này vẫn chưa hề có cơ hội bái kiến Tề lão gia. Rốt cuộc, tối đêm 30, ông ấy nói thân thể tốt hơn chút rồi, tớ có thể gặp mặt ông ta.
Phòng Tề lão gia cơ hồ bằng cỡ nhà tớ, từ cánh cửa tới bên giường ông ấy thậm chí xa hơn mười thước, trên mặt đất trải thảm Ba Tư hảo hạng, bước lên một chút tiếng động cũng không có, đó cũng là yêu cầu của ông ấy, nghe nói sau khi bệnh Tề lão gia hết sức e ngại tiếng bước chân.
“Ngồi đi.” Thanh âm hơi uể oải, nhưng vẫn lộ ra vài phần tôn uy của trưởng giả, ông dù sao cũng là trưởng bối của tớ, hơn nữa từng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, mặc dù đang bệnh nhưng vẫn không tự giác bảo trì uy nghiêm vốn có.
Tớ cúi người chào, ngồi đầu giường ông ấy.
“Tính ra, tôi và cha cậu đã 15 năm không gặp, đáng tiếc ông ấy sớm hơn tôi một bước cưỡi hạc về tây, song ông ấy lại được một đứa con trai như cậu, xem như cũng mỉm cười nơi chín suối.” Tề lão gia dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, phảng phất như tùy thời sẽ trượt xuống vậy. Tớ khiêm nhường nói vài câu thoái thác, ông ấy lại cười cười.
“Nhã Quỳnh cũng rất tốt, rất hiếu thuận ngài.” Tớ nói tới con gái ông ấy, ông ấy lại lộ vẻ không hài lòng.
“Con gái chung quy cũng là con gái, gia nghiệp Tề gia to lớn như thế sớm muộn cũng rơi vào tay người ngoài, nếu tôi có thể vĩnh viễn bảo trì tinh thần và thể xác như lúc trẻ thật tốt, có con hay không cũng không sao cả.” Lời của Tề lão gia khiến lòng tớ phát lạnh, hóa ra Nhã Quỳnh trong lòng ông ta cư nhiên ở vị trí như vậy.
“Đúng rồi, Nhân Quan này, so ra rất đáng quan tâm, từ trạng thái của nữ thi trong quan tài suy đoán nàng có thể là hoàng hậu của Liêu Thái Tổ Gia Luật A Bảo Cơ.” Tớ nói đến vấn đề trên, hai mắt Tề lão gia vô thần nhìn tớ.
“Nói cho hết đi.”
“Y thuật Liêu quốc vô cùng phát triển, hơn nữa biểu hiện ở thuật châm cứu và chống phân hủy, mặt khác đồ án đầu sói trước ngực Nhân Quan cũng chỉ người Liêu đặc biệt có, hơn nữa mấu chốt nhất chính là cổ tay phải nữ thi. Liêu Thái Tổ chết đi, từ khi A Bảo Cơ chết đến lúc chọn ra vua mới, trong khoảng thời gian này dựa theo thói quen truyền thống của dân tộc du mục, phải do hoàng hậu chủ trì chính vụ, chính là Thuật Luật hậu quản sự, người thừa kế cũng phải do hoàng hậu chủ trì triệu tập đại hội tuyển cử ra. Do đó, A Bảo Cơ chết, quyền lực của hoàng hậu càng lớn, ý kiến của nàng thường sẽ mang tính quyết định. Thuật Luật hậu nắm quyền cai trị, tạm thời còn nắm giữ đại quyền quân sự và chính trị. Song, lúc này Thuật Luật hậu muốn vĩnh viễn nắm giữ đại quyền. Vì vậy, nàng áp dụng một loạt các biện pháp.
Nàng sau khi an táng A Bảo Cơ, chủ trì quý tộc Khiết Đan tham gia đại hội đề cử người thừa kế, phế bỏ vị trí thái tử lúc đầu A Bảo Cơ lập trưởng tử Gia Luật Bội, dựa theo ý nguyện của mình chọn Gia Luật Đức Quang kế vị. Thuật Luật hậu vì bản thân nắm giữ thực quyền gầy dựng nền tảng.
Tiếp theo, chính là loại bỏ đối lập.
Vị hoàng hậu này đã làm một chuyện cực kỳ nổi trội, khiến cho đám đàn ông khát máu mấy cũng đều phải cúi đầu, tự đáy lòng mà thần phục: Ghê gớm lắm, xem như bà lợi hại. Lúc ấy có các trọng thần có công lớn không phục quản chế như Triệu Tư Ôn, vì ổn định triều cục, nàng dùng “Bề tôi thân cận nên theo gót hầu hạ Thái Tổ” làm lý do, muốn noi theo lệ cũ dân tộc thiểu số, ra lệnh họ chết theo thái tổ A Bảo Cơ, dùng việc này thanh trừ đối thủ. Triệu Tư Ôn phản bác nàng: “Ai có thể thân cận hơn Thái Hậu được, vì sao Thái Hậu không dùng thân tuẫn táng?” Chỉ thấy sắc mặt nàng hờ hững, vung lên kim đao, chặt bỏ tay phải mình, đặt bên trong quan tài Thái Tổ, nói: “Con cái còn nhỏ không thể xa mẹ, tạm thời không thể cùng theo vào lòng đất, lấy tay thay mặt.” Đám người Triệu Tư Ôn không còn cách nào, toàn bộ đành phải chết theo Thái Tổ, do đó khiến hoàng thống Liêu quốc có thể thuận lợi truyền kế, từ đó về sau Tiêu thái hậu cũng nhận được ngoại hiệu ‘Hoàng hậu cắt cổ tay’. ” Tớ nói thao thao bất tuyệt, một bên chú ý phản ứng của Tề lão gia. Song ông ta chỉ cúi thấp đầu, hồi lâu không nói gì.
“Kỳ thật dựa vào vật phẩm và quần áo phục sức chôn theo ta đã biết nàng là Tiêu thái hậu rồi. Chẳng qua về việc nàng dùng Nhân Quan hạ táng chưa từng nghe nói qua.” Rốt cuộc, ông cũng mở miệng, tớ cẩn thận ở một bên lắng nghe.
“Nhân Quan xuất xứ từ truyền thuyết lâu đời của Liêu quốc. Chỉ cần thông qua sàng lọc phức tạp, đem một người thích hợp loại bỏ nội tạng khung xương cơ thể toàn bộ móc ra, dùng da phủ ngoài thân, người được chôn vào Nhân Quan, không những được bảo trì bộ dáng trước khi chết, thân xác không thối rữa, hơn nữa nghe nói, nếu người sống dùng Nhân Quan, còn có tác dụng càng kỳ lạ hơn.” Nói tới đây, Tề lão gia đột nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn, hai mắt lóe ánh sáng chiếm đoạt nhìn chằm chằm tớ. Tớ vội đứng dậy, nói không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, sau đó lui ra khỏi phòng.
Xem ra, Tề lão gia đã hoàn toàn biết lai lịch và tác dụng của Nhân Quan. Nhưng người mất tích trong trang viên đã đi đâu. Sắc trời dần sẩm tối, mặc dù tết, nhưng nơi này phần lớn lại trống không quạnh quẽ, tử khí trầm trầm, thậm chí ngay cả một chút ánh đỏ cũng không thấy. Mây đen đè xuống trên bầu trời phảng phất như tùy thời đều có thể phá hủy nơi này.
Sau khi trở lại phòng ngủ, trên bàn học cư nhiên xuất hiện tờ giấy, nét chữ phía trên rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải chữ của Nhã Quỳnh.
“Đến đài phun nước trung tâm, đúng 7h.” Không có đề tên gì. Tớ đưa tay nhìn đồng hồ, 6h30, bây giờ bắt đầu đi tới đó là vừa.
Lúc gần đi, Nhã Quỳnh nói cho tớ biết, cha cô lại nhốt mình trong phòng ngủ, cũng dặn dò bất cứ ai cũng không được phép vào, cô ghé vào bên cửa nghe ngóng, tựa hồ đang nói chuyện với ai đó. Tớ không có thời gian, tìm hiểu lai lịch tờ giấy trước đã.
Nếu ở đài phun nước, nơi đó vô cùng rộng rãi, muốn ám toán chỉ sợ không dễ như vậy.
6h50, từ phòng ngủ đi bộ tới quả thật mất chút thời gian, tớ không kể cho Nhã Quỳnh chuyện tờ giấy, chỉ viện cớ nói muốn ra ngòai chút, mà cô thì dặn dò nói nhanh trở về ăn cơm chiều.
Nhưng mà, tớ không ngờ, lại gặp được một đứa bé.” Kỷ Nhan xoay đầu sang chỗ khác, nhìn căn phòng một chút, tôi chỉ ngón tay vào đó, cậu ấy gật đầu.
“Tớ đương nhiên muốn hỏi nó là ai, nhưng đứa bé không nói một lời, chỉ đút tay vào túi quần, quay lưng qua vẫy tay, ý bảo tớ qua đó với nó. Trẻ con như thế thật đúng là hiếm thấy.
Sự quen thuộc của nó với trang viên thật vượt quá sức tưởng tượng của tớ, giống như chầm chậm bước trong vườn hoa nhà mình vậy, chúng tớ nhanh chóng đi tới mặt sau tòa nhà nơi Tề lão gia ở, thằng bé đi tới, cư nhiên không biết từ đâu lần mò một chút, trên vách tường có thêm một lỗ thủng cỡ bằng cánh cửa. Phía dưới là cầu thang đi sâu vào tầng hầm.
“Đi thôi, đáp án anh cần cùng thứ tôi cần đều ở phía dưới.” Đứa bé kia rốt cuộc cũng nói chuyện, thanh âm căn bản không tràn ngập ngây thơ, cùng khuôn mặt đáng yêu của nó hoàn toàn không phù hợp. Tớ đi theo nó vào tầng hầm.
Đường hầm rất tối, tớ mò mẫm đi về phía trước, nhưng tiếng bước chân của đứa bé này lại vô cùng có quy luật, có thể thấy được bóng tối căn bản không ảnh hưởng đến đường đi của nó.
Phía trước đột nhiên bay đến mùi máu tươi nồng nặc. Trong không gian hẹp mùi vị nọ tràn ngập nơi này, cho dù tớ dùng sức bịt mũi, nhưng mùi lại xuyên thấu qua lỗ chân lông của tớ thấm vào.
Phụt.
Phòng đột ngột bừng sáng, mắt tớ tạm thời còn chưa cách nào thích ứng, hóa ra đứa bé kia châm một cây đuốc, tiếp theo là vài thứ khác.
Tớ nhìn thấy một cái xác. Là nữ giới trẻ tuổi. Nhưng nơi này chỉ có một cái xác, không nhìn thấy những người mất tích khác.
“Ông ta mang tất cả những người mất tích đến đây, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, tất cả nhân viên nữ đều là vị Tề lão gia kia tự mình chọn lựa, lúc đầu là chọn ngày sinh, sau đó là nhóm máu, mức độ khỏe mạnh của thân thể còn có rất nhiều chỉ tiêu lộn xộn khác. Tất cả những việc này, đều là để chọn ra người thích hợp làm Nhân Quan.” Đứa bé kia từng bước từng bước qua lại trong phòng.
Tớ kinh ngạc làm sao nó biết được tường tận đến thế, đứa bé kia cười cười.
“Tôi đi theo anh đến đây, lúc ô tô đậu ở cửa nhà anh, tôi chui vào cốp xe. Ở chỗ khóa tôi để một miếng kẹo cao su, đương nhiên có thể dễ dàng mở ra xuống xe. Nhưng mà vội vàng, không thể làm gì khác hơn là trộm chút thức ăn trong bếp.
Hóa ra mèo hoang đói ăn kia là nó nha.
“Em rốt cuộc là ai?” Tớ có thể chắc chắn nó không phải con nít, chí ít, nó không phải con nít bình thường.
“Chờ tôi lấy được đồ của tôi đã, anh tự nhiên sẽ biết tôi là ai.” Nó đầu cũng không quay lại nói.
Tớ nhìn nữ thi nằm trên bàn, ngoại trừ vết thương chỗ cổ tay ra tạm thời không có gì khác, theo phán đoán của tớ, cô ấy là bị rút sạch máu trong cơ thể mà chết.
“Hóa ra các người ở đây à.” Sau lưng truyền đến một thanh âm, không phải Tề lão gia. Tớ vừa quay đầu lại, quả nhiên là thật.
Tóc bạc, âu phục trắng, hơn nữa theo như lời Nhã Quỳnh, đôi mắt người này, thật không có đồng tử, một mảnh đen nghịt. Chủ yếu nhất, là trên vai đậu một thứ tớ không thể quen thuộc hơn được, thân thể dài mà mập mạp, da màu vàng.
Khống thi trùng.
Đứa bé kia cũng bước tới, lạnh nhạt nhìn, cũng không nói chuyện.
Theo phía sau là Tề lão gia, ông ta nhìn qua tinh thần rất tốt, chẳng hề giống người có bệnh chút nào, ông ta còn ôm một người, tớ nhìn kỹ, cư nhiên là Nhã Quỳnh.
“Đó là con gái ông, chẳng lẽ ông muốn lấy cô ấy làm Nhân Quan?” Lời đứa bé khiến tôi bị dọa giật mình.
Tề lão gia sửng sốt, lập tức cúi đầu không nói lời nào, mắt nhìn đất, xem ra là sự thật.
“Sợ cái gì, ông chẳng phải vẫn lo lắng mình chết đi không có con trai kế thừa sao, nếu ông có thể cả đời bất lão bất tử, còn cần con cháu làm gì, đến lúc đó ông muốn bao nhiêu con trai con gái cũng được mà.” Người đàn ông tóc bạc độc ác chế nhạo Tề lão gia, thuận tiện lấy tay đẩy cặp kính đen trên mũi. Trong mật thất lập lòe ánh lửa ảm đạm, năm người chúng tôi giằng co.
“Quên đi, Kỷ Nhan, tôi thấy vẫn nên giải quyết cậu cho rồi, vốn muốn chơi đùa với cậu chút, mặc dù không có sức mạnh của cậu sự tình sẽ phiền toái chút, nhưng tôi chung quy cho rằng cậu tồn tại thêm một ngày thủy chung là tai họa.” Người đàn ông tóc bạc phất tay, khống thi trùng trên vai vỡ vụn, biến thành vô số trùng nhỏ, chui vào lòng đất, thoáng cái liền biến mất.
Chân tớ cảm giác được mặt đất đang chấn động. Một bàn tay màu đen từ phía dưới đâm ra, bắt lấy mắt cá chân tớ.
Tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba, cả đứa bé đi cùng cũng bị nắm chặt.
“Quên nói, phía dưới trang viên này vốn là hố chôn vạn người, khống thi trùng có đất dụng võ rồi.” Người đàn ông tóc bạc cười cười. Xoay người nói với Tề lão gia đang ngẩn ra.
“Chút sức vụn chống đỡ không được bao lâu, ngươi phải hoàn toàn chữa khỏi bệnh của ngươi, hãy mau chế tạo Nhân Quan đi.” Tề lão gia đờ đẫn gật đầu, đặt Nhã Quỳnh đã bất tỉnh lên bàn.
Nhưng tớ căn bản không cách nào nhúc nhích, mặt đất chui ra càng ngày càng nhiều xác chết, tớ và đứa bé kia bị đám xác chết đen thùi vây lấy, chúng gắt gao bóp cổ và cơ thể tớ, tớ chỉ có thể từ khe hở không nhiều nhặn mấy nhìn thấy Tề lão gia từ bên cạnh cầm lên một con dao.
Tớ trừng mắt nhìn Tề lão gia run rẩy cầm dao phẫu thuật duỗi về phía cần cổ trắng nõn.
Nhưng dao này không cắt vào.
Một luồng ánh sáng chói mắt từ giữa đống xác xuyên ra, tất cả thi thể bị hất văng.
Cư nhiên bị thứ gì đó đánh bay rồi. Bỗng dưng cảm thấy một trận dễ chịu, hóa ra đám thi thể giống như bóng xì hơi toàn bộ ngã trên mặt đất. Càng kỳ quái là, khống thi trùng vốn tản ra lại tụ họp cùng nhau, song lần này không phải đậu trên vai người đàn ông tóc bạc, mà là đậu trên người đứa bé kia, đứa bé kia thẳng tắp đứng giữa đám thi thể, nón trên đầu cũng rơi xuống, lộ ra một mái tóc vô cùng xinh đẹp, cư nhiên cũng là màu bạc.
Người đàn ông tóc bạc kinh ngạc từ trên mặt đất nhặt lên một cây đinh, chính là cây đinh đã đánh rớt dao phẫu thuật, hơn nữa đinh trên tay đứa bé kia đang đối diện với hai người Tề lão gia.
Đứa bé đi cùng vẻ mặt khinh thường dùng dao phẫu thuật rơi trên mặt đất cắt ra một đường trên tay, sau đó phủ lên đầu khống thi trùng ngoan ngoãn nằm bên người.
“Khống thi trùng chỉ có một chủ nhân, mặc dù ngươi cung cấp thi thể cho nó sẽ tạm thời để nó phục tùng ngươi, nhưng khi chủ nhân chân chính xuất hiện, nó sẽ không chút do dự chuyển sang đây.” Đứa bé nói, một bên lấy tay ra, tớ nhìn thấy đầu trùng xuất hiện một chữ “Chính”.
Tớ đã biết nó là ai. Nhưng vẫn như trước không thể tin nổi.
Người đàn ông tóc bạc cười cười.
“Hóa ra mày cũng ở đây, không ngờ cư nhiên có thể đồng thời gặp được truyền nhân của hai nhà Kỷ Lê.” Gã nhìn Tề lão gia đang run rẩy bên cạnh một chút, cười lạnh nói: “Quên đi, dựa vào hiện tại ta còn không ngốc đến mức đồng thời đối địch với chúng bây, dù sao mảnh vỡ đã tinh lọc không sai biệt lắm.” Gã đưa tay vào túi móc ra, cư nhiên là một hộp nhỏ màu đen.
Người đàn ông tóc bạc mở hộp ra, nhắm ngay Tề lão gia, chỉ thấy miệng Tề lão gia há ra, một thứ gì đó dài chừng một tấc tỏa sương đen bay ra, tiến vào hộp, mà Tề lão gia phảng phất như bị rút linh hồn, tê liệt ngã xuống đất.
“Mặc dù lần trước mảnh vỡ kia không thu lại được, song cũng không sao cả. Sau này gặp lại nhé.” Gã cất hộp vào.
Cây đinh cầm trong tay đứa bé điều khiển khống thi trùng bắn ra. Thân thể người đàn ông tóc bạc giống như vết mực bị nước giội rửa, dần dần tản ra, trở nên trong suốt, lúc còn một chút thân thể cuối cùng, thanh âm gã còn quanh quẩn trong mật thất.
“Lần sau, nhớ nhất định phải đi chung nha, đỡ cho ta phải đi tìm bọn mày.”
Trong ám đạo của mật thất, chúng tớ tìm được những người đã mất tích, song rất đáng tiếc, các cô ấy tựa hồ đã mất trí nhớ, hơn nữa phần lớn đều thiếu máu. Tề lão gia nhanh chóng tỉnh dậy, nhưng rất suy yếu, về sau bác sĩ chẩn đoán ra ông ấy bị bệnh nặng, cũng kinh ngạc ông ta thời gian dài chưa hề ăn uống, lại có thể sống đến bây giờ. Khả năng ông ta dựa vào hút lượng lớn máu người mới có thể cầm cự được.
Chúng tớ không tra ra thân phận của cô gái chết trên giường phẫu thuật kia, không thể làm gì khác hơn là an táng trọng thể cho cô, sau đó căn cứ hồ sơ đưa mọi người về nhà. Sự tình nhìn qua đã kết thúc, song tớ vẫn nhớ Nhân Quan kia.
Khi tớ trở lại trước Nhân Quan, phát hiện thi thể Tiêu thái hậu đã nhanh chóng thối rữa khô quắt, thật kỳ lạ tại sao khi đó thi thể lại hồi phục tình trạng trước kia.
Nhân Quan có lẽ thực sự có tác dụng chống phân hủy, Liêu quốc tồn tại không lâu, hơn nữa thuộc về quốc gia do dân tộc thiểu số thành lập, nhưng từ trên văn hiến còn sót lại thu được, y thuật của người Liêu đã đạt tới mức rất truyền kỳ, có lẽ, người sống sử dụng Nhân Quan nói không chừng thật có thể trường sinh bất lão. Song về phần Nhân Quan lựa chọn thế nào cho thích hợp, e rằng hiếm ai biết được.
Tạm biệt Nhã Quỳnh, tớ liền cùng Lê Chính trở về.” Kỷ Nhan rốt cuộc đã kể xong. Mà tôi thì muốn hồ đồ rồi.
“Cậu nói đứa bé kia, là Lê Chính?” Tôi hỏi, Kỷ Nhan còn chưa trả lời, cửa phòng đã mở ra. Đứa bé kia, à không, phải nói là Lê Chính đi ra.
Y quả nhiên không phải trẻ con bình thường, khó trách tôi cảm thấy y giống như người lớn vậy.
Lê Chính nhảy lên sofa, hai tay cắm trong túi quần.
“Tôi đói bụng, đi ăn gì thôi.” Kỷ Nhan gật đầu, đứng dậy, quay đầu nói với tôi. “Cùng đi nhé, cậu chắc cũng chưa ăn cơm.”
Tôi đồng ý, song bữa ăn tiếp đó, chủ yếu tôi muốn biết Lê Chính làm sao lại biến thành trẻ con.