Chương 20: Căn nhà tai hoạ
Mặc dù hiện giờ phần lớn mọi người sinh sống trong thành thị trong những căn nhà xi măng cốt thép dày nặng kia, nhưng rất nhiều người ở nông thôn, có dư tiền vẫn thích tự mình xây cất nhà, tiêu tốn mấy vạn đồng, kéo tới gạch ngói, nhìn nhà mình thoáng cái từ đất bằng dựng lên, loại tâm tình này phỏng chừng không thua gì nhìn thấy con mình chậm rãi lớn lên vậy. Người dân trong nước coi trọng nhà cửa, cái gọi là ăn mặc ở đi lại, mà “ở” chỉ sau no ấm, mức độ chú trọng có thể tưởng được.
Từ khi tỉnh lại ở nhà Kỷ Nhan phát hiện mặt trời đã quá ba sào, vừa định vội vã đi làm, nhìn đồng hồ, phát hiện hôm nay hóa ra là cuối tuần, cũng khó trách trong lúc bận rộn chẳng biết thời gian dài ngắn, tôi ngay cả ngày nào trong tuần cũng quên mất. Nhìn ngày một chút, cư nhiên là ngày 6 tháng 12 rồi, lúc này mới nhớ tớ lời mẹ nhắc — một họ hàng ở quê xây tân phòng, mời chúng tôi đến ăn, tôi vốn không muốn đi, bởi vì thật sự quá xa, đi về cũng gần nửa ngày, nhưng mẹ cực kỳ nghiêm túc dặn dò tôi, nói người khác có thể không đi, nhưng bác Lưu này thì nhất định phải đi, bởi vì ông chính là người thân của bà đấy, khi đó trong nhà bà ngoại túng thiếu, hơn nữa thầy tướng số nói mẹ rất khó nuôi, mãi đến sáu tuổi mới đưa về nhà bà ngoại, việc này mẹ và bà ngoại vẫn luôn rất cảm tạ ông, cũng nhiều lần bắt tôi mang theo người bạn bản lãnh đặc biệt lớn mà tôi thường kể kia, giúp nhìn xem bố cục phong thủy các loại, người bạn bản lãnh đặc biệt lớn này đương nhiên là anh bạn Kỷ Nhan hiện giờ đang nằm trên sàn nhà ngủ say rồi.
Tôi không chút lưu tình trực tiếp dùng chân đá cậu ấy tỉnh dậy, cũng bảo cậu ấy đi cùng tôi một chuyến, Kỷ Nhan bất đắc dĩ đáp ứng. Hai người tùy tiện ăn chút gì đó dưới lầu, kỳ thật không muốn ăn, đầu còn đau lắm, nhưng nghĩ đến đường xe xa như vậy, không ăn chút thức ăn nôn cũng nôn không ra.
Gọi điện thoại về nhà, phát hiện mẹ đã lên đường rồi. Tôi đành phải đi tìm xe, Kỷ Nhan mặc dù giàu có nhưng cực ghét ngồi xe, cậu ấy cho rằng thứ này chẳng khác gì quan tài di động, thậm chí yêu cầu tôi cùng cậu ấy đi bộ qua đó, tôi trực tiếp bác bỏ, cũng uy hiếp nói nếu cậu ấy không ngồi xe tôi liền gọi điện thoại tìm Lý Đa đến cùng nhau đi bộ qua đó, cậu ấy cân nhắc một chút, thỏa hiệp.
Tôi tìm được chiếc 16 chỗ, kỳ thật nói là xe cam nhông thì thỏa đáng hơn, đường xe dài dằng dặc, Kỷ Nhan vừa ngáp vừa giới thiệu cho tôi những cấm kỵ trong lúc xây nhà.
“Tổ sư gia của kiến trúc học là Lỗ Ban, truyền thuyết Lỗ Ban từng để lại một quyển sách, sách tên là 《 Sách Lỗ Ban 》quyển sách này chia làm hai quyển, quyển thượng viết một ít về việc khi xây nhà dùng phương pháp thế nào để ảnh hưởng đến người vào ở, đương nhiên, kết quả có tốt có xấu, như tốt thì có thể thúc tài đông con, tiêu tai ngừa họa, xấu cũng thế, như khiến chủ nhà phá tài, đứt đường hương khói, nghiêm trọng thì cửa nát nhà tan.” Kỷ Nhan nói thao thao bất tuyệt. Tôi nhíu mày.
“Dường như có chút ác độc đó, ai đắc tội với người biết 《 Sách Lỗ Ban 》, chẳng phải xui xẻo rồi sao?” Tôi hỏi.
“Vậy cũng không phải, đầu tiên sách này có phải thật sự có tác dụng hay không tớ cũng không biết, song vẫn có rất nhiều người tin, hơn nữa quyển thượng của sách là cách làm phép, quyển hạ là cách giải quyết cùng một ít y thuật các loại, kỹ thuật trong hai quyển sách tương hỗ nhau. Hơn nữa quan trọng nhất, học《 Lỗ Ban kinh 》 thật sự đồng thời sử dụng nhất định phải ‘khuyết nhất môn’.”
“Khuyết nhất môn?” Tôi nghi hoặc không giải thích được.
“Cái gọi là người khuyết nhất môn chính là chỉ hoặc không có con cái, hoặc tàn phế, hoặc thân nhân gặp họa. Cho nên sách này chắc chắn là dao hai lưỡi, muốn làm ác nhất định hại người hại mình. Song 《 Sách Lỗ Ban 》trải qua các thế hệ tồn tại hai phiên bản, một bản nghe nói là do trưởng sở ngự tượng công bộ đề đốc Bắc Kinh Ngọ Vinh biên soạn, sách hoàn thành vào thời Minh, đều là giảng thuật về viếng thăm nhà ở, chuyện xây dựng thế nào. Song lịch sử phong thủy nhà cửa đã rất lâu đời, bình thường khi vào ở chủ nhân sẽ đều có thêm trọng đãi với người xây dựng, dù có nghèo mấy, cũng phải cho vài quả trứng gà trong nhà, có thể thấy được tập tục này đã đi sâu vào lòng người tự nhiên có đạo lý của nó.”
“Vậy cậu từng qua nhiều địa phương như vậy, cũng từng gặp chuyện tương tự sao?”
“Có, đương nhiên là có, thời gian này vào năm ngoái tớ còn ở Chương Châu Phúc Kiến, ở đó từng xảy ra một sự kiện lạ lùng.” Kỷ Nhan bỗng dừng lại, nhìn khuôn mặt đầy mừng rỡ của tôi, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Hóa ra cái thằng này cậu dụ tớ kể chuyện đấy à, thôi thôi, nói cho cậu biết luôn.”
“Chương Châu nằm ở hạ lưu sông Cửu Long, cùng Hạ Môn, Tuyền Châu hình thành ‘Tam giác vàng’, là một tòa cổ thành lịch sử lâu đời, lại là ‘Quê hương của rau trái lắm cá nhiều gạo’ nổi tiếng khắp thế giới. Nơi đó dân phong thuần phác, mặc dù tiếng Mân Nam nói rất khó hiểu, nhưng làm người vô cùng nhiệt tình, song lúc đến vừa vặn gặp họ đang chiêu hồn cho người ta, cảnh tượng cực kỳ xót xa.
Địa phương nghề chài phát đạt, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện ngư dân hoặc thuyền dân vì nguyên nhân gì đó xảy ra tai nạn chết đuối, gia quyến của người chết khi tìm thi thể dưới sông, phải treo ở đầu thuyền một bộ quần áo người chết từng mặc khi còn sống, ven sông than khóc, vô cùng thê lương. Những thuyền khác nếu phát hiện thi thể người chết trên mặt nước, sẽ chủ động báo với thân quyến của người chết, nếu trên mặt nước tìm không được thi thể người chết, thân quyến của người chết phải ở trên thuyền giương buồm chiêu hồn.
Nhưng việc này còn chưa tính là gì, kỳ lạ nhất là phong tục xây dựng ở địa phương. Trước đây, ban đầu trước khi xây nhà, phải mời thầy phong thủy chọn nền, xác định hướng, phương vị xây của nhà cửa. Khi phá thổ, dân gian quen dựng ở đại sảnh mộc bài ‘Phúc đức chính thần’, tục gọi là ‘Thổ địa công’. Trước khi phá thổ cần tạ ơn một phen, lại dùng chùy sắt (kỵ dùng cuốc chim) từ đông sang tây xuôi theo căn nhà đào bốn phía một lần, gọi là ‘động thổ’. Sau động thổ, công trình có thể khởi công. Nhưng mỗi lần gặp hai ngày đầu âm lịch, ngày 16, đều phải phụng kính thổ địa công. Cho đến khi việc xây nhà hoàn thành, đốt cháy thần bài ‘tạ thổ’, trên bàn đại sảnh chính thức cung phụng bài vị thổ địa công mới xong.
Trong lúc thi công, phàm là đặt gạch, lắp cửa, bắc xà, phong quy, hợp tích, phóng hàm, bình thường phải chọn ngày lành tháng tốt, tục xưng ‘Xem ngày’, trong đó thủ tục bắc xà là thần bí, long trọng nhất. Đầu tiên tuyển định ngày lành tháng tốt bắc xà, đến ngày lành, toàn bộ thôn lao động đều đến hỗ trợ, xà nhà dùng vải lưới đỏ quấn (hoặc treo lên, trên vẽ bát quái), búa thợ mộc cũng buộc vải đỏ. Ngày lành đến, chủ nhà, thợ rửa tay rửa mặt, chủ nhà thắp hương cúng thần, kính thổ địa. Thợ mộc đọc bài tế bắc xà, cầu thần phù hộ thi công thuận lợi cùng nhà cửa an bình, mọi người chung sức bắc xà. Cuối cùng là thợ mộc đi tới trên xà phong xà, tế rượu, chủ nhà phải cho thợ bắc xà tiền lì xì, tục này bây giờ vẫn lưu hành. Tập tục xây nhà dân xưa sợ nhất chính là thợ mộc, thợ trát vữa trong lúc xây nhà sử dụng vu thuật chú ngữ ngầm hạ ‘trấn vật’ tục xưng ‘tố khắc’. Thợ trước đây do vấn đề tiền công, khoản đãi, cùng chất lượng thi công cãi nhau mà kết oán thành thù, thợ ‘tố khắc’ thì lời nguyền rủa quả thật sẽ xảy ra, do đó phần lớn mọi người càng lễ kính đối với thợ. Tớ muốn kể chính là một câu chuyện về ‘tố khắc’.
Khi đó đã có rất ít người xây nhà nữa, thợ lành nghề cũng dần giảm bớt, song ở vài nơi vẫn còn tồn tại, tớ không thích tản bộ giữa những cao ốc, vì vậy tới một khu ngoại ô xa xôi, rất đúng lúc đi qua một hộ gia đình đang lo liệu việc cưới xin, hơn nữa vừa xây xong tân phòng. Tớ hiển nhiên cũng qua đó góp vui.
Phong tục kết hôn thời nay đã đơn giản hóa rất nhiều, cả lão giả lo liệu tiệc cưới cũng không gặp nhiều nữa, song xem chừng, chủ nhân lần này là một người cực kỳ coi trọng tập tục, phỏng chừng ở địa phương cũng có chút thân phận.
Ngày đó đã gần giữa trưa, tiệc cưới đã dọn xong, mặc dù tớ là người lạ, nhưng họ vẫn mời tớ vô cùng nhiệt tình, giữa trưa là ăn ‘Cửu tử bàn’. Trên bàn bày 12 món, mỗi lần thay một món, đều có kèm câu chúc. Trong 12 chén, 6 mặn 6 chay, tất cả gà, cá, thịt heo, rau, trái đều không cấm kỵ. Nhìn qua tựa hồ mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười, cô dâu chú rể cũng vô cùng xứng đôi, nhưng hình như tớ trời sinh mẫn cảm luôn cảm thấy có chút cảm giác không vui.
Tớ đứng dậy, bưng ly rượu tìm kiếm khắp nơi nguồn gốc của sự không vui này, quả nhiên trong đám người tớ phát hiện một người giống tớ không lòng dạ nào uống rượu. Người này khoảng 30, đầu đinh, sau đầu mang khăn trùm, da ngăm đen, mũi rộng mắt to, thân thể cường tráng, mặc dù ngồi im lìm uống rượu, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được vô cùng cao lớn, mặc dù ăn mặc rất tùy tiện, chỉ một bộ áo dài màu lam, ngay cả nút cũng không cài, nhưng anh ta lại ngồi bàn tiệc trên, hơn nữa tựa hồ những người bên cạnh cực kỳ tôn kính anh, chẳng qua anh ta lại có chút thờ ơ. Tớ rất khó hiểu, tùy tiện hỏi một thành viên của chủ nhà đang chào hỏi khách khứa bên cạnh về thân phận người đàn ông này, chủ nhà kỳ quái nhìn tớ, dùng tiếng phổ thông không thành thạo lắm nói.
‘Ngài từ vùng khác tới phải không, anh ấy chính là thợ mộc nổi danh nhất của chúng tôi ở đây, tên là Trương Phú, đừng thấy anh ấy mới ngoài 30, trong công việc thợ mộc chính là một tay lành nghề, trong tân phòng này tất cả đồ đạc, xà gỗ đều tự tay anh ấy làm, chưa hết, đợi đến khi xong còn phải chờ anh ấy phong xà nữa đó. Cho nên mọi người ở đây đương nhiên rất khách khí với anh ta.’ Nói xong, hắn lại vội vàng tiếp đãi người khác. Tớ nhìn thời gian, 1h hơn rồi, hình như phong xà cũng phải đến hơn 2h mới bắt đầu, bình thường để thợ mộc làm chính đem một vài đồ vật may mắn đặt trong túi tiền treo trên đoạn xà cao nhất, hơn nữa nếu treo lên thì kiên quyết không thể lấy xuống mở ra, nếu không phong thủy sẽ rối loạn, về phần treo cái gì, thợ mộc trước khi treo phải cho chủ nhà xem, do đó bình thường cũng không có chuyện gì phát sinh.
Trương Phú này vẫn như cũ lẳng lặng uống rượu, như đang dỗi hờn ai vậy. Chủ nhà có chút không hài lòng, nhưng vẫn nhún nhường với anh ta. Khi sắp đến giờ lành, phải treo túi lên, tất cả mọi người đều sáp qua đó, Trương Phú mở túi cho mọi người chủ nhà xem qua xong, bò lên xà chính treo lên. Sau đó mọi người đều reo hò vang dậy, Trương Phú thì biến mất trong đám đông.
Mọi người bắt đầu huyên náo chuẩn bị nháo động phòng, tôi dù sao vẫn là người ngoài, vì vậy lách mình ra đình viện, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng phía trước kia rất giống Trương Phú. Hơi xiêu vẹo, xem ra là uống nhiều quá, phần lớn mọi người đều vào xem tân phòng rồi, trên đường chỉ còn tớ và anh ta hai người, tớ không nhanh không chậm đi theo anh ta, thứ nhất có thể nhìn xem địa mạo nhân tình vùng này, thứ hai tớ đối với anh ta có chút hiếu kỳ.
Nhà cửa ở Chương Châu xây dựng có chút giống Bắc Kinh, trước sau hai nhà chính xây cao lớn cùng nhà bên hơi thấp nổi lên bên hông còn thêm một cái sân, rất có hơi hướng của tứ hợp viện miền nam. Đường không hẹp, đến cũng không thấy rộng rãi lắm, nhưng đi vào vẫn cực kỳ thoải mái, tớ cứ thế đi theo Trương Phú mãi, đại khái chừng hơn nửa dặm đường. Rốt cuộc anh ta dừng lại trước một khu nhà gỗ thấp bé, nhà có chút lâu năm, có chút cũ nát, lớp sơn cửa gỗ cơ hồ tróc hết, tấm ván gỗ giòn giã vắt ngang xem như cánh cửa đẩy một cái liền mở ra vậy. Trương Phú mở cửa, lảo đảo bước vào. Tớ âm thầm nghi hoặc, thợ mộc nổi danh như anh ta cư nhiên ở giản dị thế này.
Tớ tùy ý tìm một người qua đường hỏi Trương Phú, hắn nói Trương Phú mặc dù kiếm nhiều, nhưng tiêu xài lại càng nhiều hơn. Rảnh rỗi có tiền liền vào nội thành ăn to uống lớn, hoặc đánh bạc, tiền hiển nhiên tiêu xài dữ dội.
“Nhưng mà trước kia anh ta không như thế, từ khi anh ta không lấy được con gái của Khúc sư phụ thành ra cả người đều thay đổi.” Người nọ tiếc hận nói.
“Con gái của Khúc sư phụ?” Tớ hiếu kỳ hỏi hắn.
“Đúng vậy, là hôn lễ nửa ngày trước đó. Họ vốn dĩ cực kỳ không muốn để Trương Phú làm, nhưng mười dặm tám hương cũng thật sự tìm không được người tài giỏi như anh ta, sản phẩm anh ta làm là độc nhất, hơn nữa Trương Phú cũng nói, tình cảm riêng là tình cảm riêng, công việc là công việc, hai cái tách biệt, trưởng thôn thấy Trương Phú cũng là người thành thật, vì vậy để cho anh ta làm, bây giờ anh ta đã uống rượu trở về rồi sao? Đúng rồi, cậu là gì của anh ấy hả?” Người qua đường đột nhiên hỏi tớ, tớ đành phải tùy tiện nói tớ tới đây vì thông gia nhờ tớ tìm Trương Phú làm chút gia cụ, sợ tìm sai người, vì vậy mới hỏi, người qua đường nghe xong cũng rời đi.
Cũng khó trách Trương Phú không mấy vui vẻ, người mình thích kết hôn, mình còn phải vì cô ta làm tân phòng. Nhưng tớ cũng không để việc này trong lòng, rất nhanh lãng quên nó, ai ngờ một năm sau tớ có việc đi ngang qua nơi này lần nữa, chợt nhớ tới, cảm thấy hiếu kỳ, liền đến đây nhìn một chút.
Tớ rất nhanh đã tìm được căn nhà nọ, một năm trước, nhà cửa khí phái khi ấy đã bị những căn nhà bê tông càng mọc càng cao lớn bên cạnh vượt qua, mặc dù nhà vẫn vô cùng mới đó, nhưng nhìn qua chung quy cảm thấy đã có hơi hướng cũ kỹ suy bại. Tớ hiếu kỳ ngồi xuống một quán ăn nhỏ bên cạnh, một là ăn chút gì đó lót dạ, hai là hỏi chút xem tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tớ ngồi đối diện bàn với vị trưởng giả, ông cụ hạc phát hồng nhan, ánh mắt quắc thước, một mình uống trà. Tớ đến gần, cười hỏi ông ta.
(Tiêu: hạc phát hồng nhan là da hồng tóc trắng. Còn ‘quắc thước’ trong từ điển tiếng Trung không chỉ hình dung vóc dáng mà còn để miêu tả ánh mắt sáng ngời, tinh thần sức khỏe dồi dào của người già.)
“Cụ à, con từ vùng khác tới, muốn cùng cụ hỏi thăm chút chuyện.”
Ông cụ nhìn tớ, buông ấm trà, nói: “Cậu nói đi.”
“Con muốn tìm đôi vợ chồng mới kết hôn ở đây năm ngoái, khi đó con từng đến uống rượu mừng của họ, cũng nói sau này sẽ thường đến thăm. Nhưng sao hiện giờ nhìn qua có chút quạnh quẽ vậy?” Tớ chỉ chỉ tân phòng phía sau. Ông cụ kia bỗng dưng biến sắc, di chuyển chỗ sang đây. Trong khoảng thời gian này tớ thường xuyên du ngoạn ở Phúc Kiến, đối với Mân Nam cũng có chút hiểu biết, mặc dù không thông thạo lắm, nhưng ý tứ đại khái cũng biết.
Đôi vợ chồng mới cưới này nam tên là Trịnh Chu Danh, nữ tên là Khúc Hồng, Trịnh Chu Danh là con trai độc nhất của trưởng thôn, bây giờ là kế toán trong thôn, tốt nghiệp trung học, Khúc Hồng cũng là cô nương xinh đẹp nhất vùng này, người theo đuổi nàng không đếm xuể, đương nhiên, kể cả Trương Phú kia trong đó. Song Khúc Hồng vẫn lựa chọn gả cho Trịnh Chu Danh, nghe nói là trưởng thôn lợi dụng cha Khúc Hồng đau ốm liệt giường cần gấp tiền chữa trị, mặc dù quan hệ của nàng cùng Trương Phú không tồi, bởi vì Trương Phú chính là đồ đệ mà cha nàng thích nhất.
Bên ngoài nghe đồn một năm qua, từ sau khi hai người kết hôn, tân phòng việc lạ liên miên, đầu tiên là thức ăn khó có thể nấu chín lạ lùng, hoặc là trong viện nuôi gà, vịt sẽ bị lạc mất, hoặc bệnh chết. Bắt đầu đều là việc nhỏ, cũng không ai để ý, về sau càng kỳ quái hơn, nhà cửa buổi tối thường xuyên có tiếng động ầm ĩ, trưởng thôn đến xem, còn sinh bệnh nặng, vẫn chưa khỏe, vợ của trưởng thôn hai chân cũng đột nhiên không thể cử động, tê liệt. Một nhà trưởng thôn cho rằng nhà có chuyện, trước hết đương nhiên nghĩ ngay tới Trương Phú, anh ta có khả năng tố khắc nhất, nhưng nhà cửa sau khi xây xong, Trương Phú liền biến mất tăm, có người nói từng nhìn thấy anh ta ở nội thành, nói anh ta ở đó làm gia cụ kiếm sống, cũng có người truyền nhau rằng anh ta sớm đã chết bên ngoài, tóm lại hiện giờ một nhà trưởng thôn mỗi ngày đều không yên thân, không thể làm gì khác hơn là lấy Khúc Hồng trút giận.
Ông cụ kể xong, liền cầm bình trà tiếp tục tản bộ khắp nơi, tớ thì đứng lên đi vào tân phòng nọ. Từ đối diện đi sang đây là một thanh niên trẻ tuổi, vóc người gầy vừa phải, mặc một bộ tây trang màu sẫm ngắn không vừa người, tóc rối bời, đôi mắt trũng sâu, như mất hồn bước ra ngoài, vừa đi một bên vừa lục lọi kiếm thuốc lá, hắn phảng phất như không phát hiện ra tớ vậy, là tớ gọi hắn lại trước.
“Xin hỏi, ngài là Trịnh Chu Danh sao?” Tớ đoán chừng là hắn, quả nhiên, người này chính là Trịnh Chu Danh, hắn hoài nghi nhìn tớ: “Anh là ai?”
Tớ ngẫm lại ở hôn lễ năm ngoái đã từng nhìn thấy hắn, không ngờ một năm sau cư nhiên biến thành thế này, xem ra tin đồn về căn nhà là thật.
“Nhà các anh có phải gần đây xảy ra chút phiền toái không? Tôi muốn xem có thể giúp được gì không.” Tớ bắt đầu nói với hắn, cũng đã lường trước hắn sẽ cự tuyệt, song không ngờ hắn cư nhiên ha ha cười lên, tiếng cười tràn ngập khinh miệt.
“Mày tới thám thính à? Thằng Trương Phú phái mày tới? Nhà cửa không có vấn đề gì, bọn tao đã tìm người xem qua rồi, bên ngoài đều là đồn thổi mà thôi, tao lười đi làm rõ, nếu mày thật sự rảnh rỗi nhàm chán tao có thể dẫn mày vào, mày muốn xem thì cứ xem, đỡ cho mày sau khi rời khỏi đây lại đi tung tin đồn nhảm.” Trịnh Chu Danh tựa hồ rất tức giận, cầm lấy tay tớ liền đi vào trong nhà, tớ không ngờ tự nhiên lại thuận lợi vào được như vậy. Thiết kế bên trong nhà rất bình thường, điển hình của nhà dân Phúc Kiến, song có vẻ rộng rãi hơn chút, vào cửa chính, giữa là cửa phòng khách, hai bên mỗi bên là một phòng, trái là đại phòng, phải là nhị phòng. Trước chính phòng có hộ long hai bên, khiến cả kiến trúc hình một mặt mở rộng, trung gian làm “Trình” (tên gọi của ruộng nuôi con trai vùng duyên hải tỉnh Phúc Kiến) vừa tắm nắng và chăn nuôi, như phía trước lại xây thêm tường vây, lắp thêm cửa, lại thành tứ hợp viện hình chữ nhật. Trịnh Chu Danh còn mang tớ đi hẳn vào trong, bên trong bày biện rất sang trọng, cổ hương cổ sắc. Có bàn dài, bàn bát tiên, ghế bành làm từ gỗ thượng đẳng. Trên vách treo thi họa danh nhân. Trong phòng thì có thập bát đổ (Tiêu: là tường chia thành 18 ngăn) sắp xếp thêm giường gỗ khắc hoa, mặt giường điêu khắc đủ loại nhân vật cố sự cùng hoa văn hoa điểu. Giường do ghế con thấp chèn lên, trước giường có “Đạp đấu” (ghế con thấp loại cao, có ngăn kéo) , đặt hai bên tủ đầu giường. Trên giường treo màn, giống như sân khấu kịch, rất độc đáo. Xem ra nhà hắn vẫn tương đối nghiêng về kiến trúc và bố cục nhà phong cách cổ xưa, đầy đặc sắc. Tớ lại ngẩng đầu nhìn xà ngang, tớ mặc dù không phải thợ mộc, nhưng nhiều ít vẫn có chút hiểu biết, song cũng không phát hiện dị động gì, ngẫm lại cũng phải, Trịnh gia khẳng định đã tìm người xem qua, làm sao đến lượt một người thường như tớ đây nhìn ra được cái gì.
“Thế nào? Đều đã xem đủ rồi chứ? Có thể đi chưa?” Trịnh Chu Danh ra dấu xin mời.
“Anh đừng kích động, tôi không có ý gì khác, năm ngoái tôi từng dự hôn lễ của anh, tôi chỉ muốn giúp một phen.” Tớ vội vàng giải thích, “Tôi là một lữ khách, biết chút đỉnh về phương diện này, thứ nhất hiếu kỳ, thứ hai muốn xem tôi có thể giúp được gì không.”
Trịnh Chu Danh không nói gì, chẳng qua sắc mặt vẫn tức giận, lúc này một người phụ nữ đi vào gian phòng, mặc áo ngoài màu vàng nhạt, gài một cây trâm, cầm trong tay một chén mì kho, da rất trắng, song có chút bệnh trạng, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng, nhưng chau mày, vẻ mặt ưu sầu. Tớ nghĩ chẳng lẽ đây là Khúc Hồng?
“Chu Danh, mì xong rồi, anh ăn một chén rồi hãy đi nhé?” Nói rồi nàng đưa mì tới, Trịnh Chu Danh không nhịn được đưa tay ngăn lại, không thèm quan tâm đến lý lẽ, đi thẳng ra. Để lại cô gái kia đứng một mình.
“Xin chào, cô là Khúc Hồng sao?” Tớ hỏi. Nàng lúc này mới chú ý tới tớ, kinh ngạc.
Nói: “Đúng vậy, ngài là vị nào?”
“Tôi tên là Kỷ Nhan, năm ngoái tôi từng dự hôn lễ của hai người, tôi nhất thời hiếu kỳ muốn đến xem, nghe nói hai người tựa hồ có chút chuyện phiền toái, tôi muốn đến xem có thể giúp được gì không.” Tớ thân thiện nhìn nàng. Khúc Hồng dừng một chút. Vừa định nói chuyện, trong phòng truyền đến một giọng già nua bén nhọn, “Đồ của ta đâu? Còn không mau lại đây tìm giúp ta!” Khúc Hồng lập tức lên tiếng, sau đó thấp giọng xin lỗi. “Thế này đi, ngài ngồi chờ ở đây trước, tôi đi gọi người hầu hạ mẹ chồng tôi.” Tớ cũng gật đầu, biết điều đứng trong viện.
Qua một hồi, Khúc Hồng đi ra, bưng một ly trà. Chúng tớ ngồi trên ghế đá ngoài sân trò chuyện. Khúc Hồng nói, sau khi kết hôn trong nhà liền quái sự liên miên, vốn định chuyển ra ngoài, nhưng nhất thời lại tìm không được chỗ thích hợp. Nàng còn nói đến Trương Phú, Khúc Hồng không tin Trương Phú sẽ tố khắc trong nhà, sư phụ của anh ta cũng chính là cha Khúc Hồng từng răn đe Trương Phú, tố khắc quyết không được làm, hại mình hại người, hơn nữa Trương Phú mặc dù là người tính tình nóng nảy, nói năng có nhiều đụng chạm người khác, nhưng bản tính không xấu.
“Cô hiểu rõ anh ta như vậy?” Tớ chợt cắt ngang lời nàng. Khúc Hồng giật mình, lập tức nói: “Đúng vậy, tôi cùng anh ấy lớn lên từ nhỏ, a đại tôi xem anh ấy như con trai mà đối đãi, nếu không có đợt bệnh nọ, chúng tôi có thể đã sớm ở bên nhau rồi.” Thần sắc Khúc Hồng có chút thương cảm. “Nhưng không ngờ, a đại một tháng sau khi tôi kết hôn vẫn bệnh chết. Thân thể ông vẫn rất tốt, nhưng vô duyên vô cớ mà mắc căn bệnh nọ.”
Tớ an ủi nàng vài câu, nếu Trương Phú không tố khắc trong nhà, vậy anh ta đã đi đâu, tớ tạm biệt Khúc Hồng, quyết định đến nhà Trương Phú xem.
Đại khái dựa vào ấn tượng, hơn nữa được người đi đường chỉ điểm, tớ lại tới nhà của Trương Phú, song lần này thật sự không thể gọi là nhà nữa, ngay cả cánh cửa cũng bị mất, song trái lại tớ có thể tự do tiến vào. Đồng dạng, bên trong nhà Trương Phú cũng có một cái sân, nhưng so sánh với nhà Khúc Hồng thì nhỏ hơn nhiều, chỉ có hơn một cái cây. Trên cây dường như treo gì đó. Tớ vừa đến gần nhìn, hóa ra là xác mèo vừa mới chết chưa lâu.
Cả sân đầy đất đều là lá và rác rưởi. Một luồng mùi chua thối. Mọi người vùng này thích nuôi mèo nuôi chó, nhưng chết đi cũng không chôn xuống mồ, cái gọi là “Xác chó theo nước chảy, xác mèo treo đầu cành.” Xem ra cái xác mèo này sợ rằng chính là lúc Trương Phú rời đi đã treo lên đây.
Thân là một thợ mộc, trong nhà Trương Phú cơ hồ không nhìn thấy gia cụ tinh xảo gì đặc thù. Mặc dù nơi này không ai trông coi, nhưng bà con làng xóm vẫn tự giác trông chừng dùm Trương Phú, phần lớn thời gian không ai đi vào, trước kia Trịnh gia từng tới đây lục soát, đập bể vài thứ rồi đi. Bên trong nhà rất yên tĩnh, tổng cộng trong ngoài hai gian phòng, bên trong hẳn là phòng ngủ của anh ta, trên mặt đất trong phòng ngủ, tớ phát hiện một cái khuyên tai tròn, vừa vặn treo bên giường, tớ vừa nhìn là chế bạc, thủ công rất tinh xảo. Đem khuyên tai thu hồi vào, tớ lại ở trong đám người hỏi thăm chút chuyện nhà trưởng thôn và chuyện nhà Khúc Hồng, nguyên lai trưởng thôn và cha Khúc Hồng sau giải phóng từng bái một vị nghệ nhân nổi tiếng của Phúc Kiến làm đồ đệ, người nọ tinh thông kiến trúc và phong thủy nhà cửa, song sau cách mạng văn hóa kết thúc hai người sau khi chôn cất sư phụ thì không còn qua lại với nhau nữa, về sau trưởng thôn từng muốn làm mai cho con trai, bị cha Khúc Hồng cự tuyệt. Tớ ghi chép lại chuyện nghe được, trở về tân phòng Trịnh gia.
Lần này Trịnh Chu Danh trở lại, hắn vừa thấy tớ liền cáu kỉnh nói: “Mày sao còn ở đây?” Khúc Hồng vội vàng đi tới nói: “Kỷ tiên sinh nói muốn đến giúp chúng ta.” Tớ gật đầu. Trịnh Chu Danh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Tao đã đưa mày xem qua một lần, mày nói chút xem có vấn đề gì?”
“Khúc tiểu thư, phiền cô miêu tả lại bệnh tình của lệnh tôn được chứ.” Tớ đột nhiên chuyển hướng Khúc Hồng, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng. Khúc Hồng thoáng sửng sốt, nhìn Trịnh Chu Danh một chút, Trịnh Chu Danh cũng chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ghế đá, Khúc Hồng lúc này mới bắt đầu nói.
“Bệnh của a đại mắc rất dữ dội, chỉ một đêm bỗng dưng nói không được nữa, mới đầu chúng tôi tưởng đột quỵ, nhưng ông bắt đầu đau đầu, mỗi ngày đều ôm đầu, a đại không biết chữ, về sau đi bệnh viện, bác sĩ nói là cái gì nhồi máu não, nhưng a đại một mực lắc đầu, tôi cũng không biết có ý gì, Trương Phú khi đó thường xuyên giúp tôi chăm sóc a đại.” Lúc này Khúc Hồng quay đầu lại nhìn Trịnh Chu Danh một chút, Trịnh Chu Danh một chút phản ứng cũng không có.
“A đại thường xuyên kéo tay Trương Phú tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng ông căn bản không có cách nào nói chuyện. Về sau phí điều trị càng ngày càng đắt, sau đó.” Khúc Hồng bỗng dưng không nói nữa. Cúi đầu. Ở một bên Trịnh Chu Danh rốt cuộc nhảy dựng lên. Xông sang đây một cái tát đánh vào mặt Khúc Hồng, nổi giận đùng đùng chỉ vào Khúc Hồng tê liệt ngã trên đất mắng: “Mày còn muốn nói gì nữa? Nói nhà chúng tao cầm tiền bức mày gả tao sao? Tao biết ngay mày không cam tâm tình nguyện, lúc đầu đừng gả ha, bỏ trốn cùng Trương Phú đi, mày nhìn mày xem sau khi đến nhà của chúng tao nhà tao biến thành bộ dạng gì? Mẹ tao cùng phần lớn đã bệnh thành bộ dạng gì rồi? Cái công ty nát của tao cũng sắp sập tiệm, tất cả đều là ôn thần mày đến hại, mày còn mặt mũi trước mặt người ngoài nói.” Một bên mắng một bên đưa chân đá, Khúc Hồng bụm mặt khóc né tránh trên mặt đất. Thoáng cái bên ngoài rất nhiều người vây xem.
Tớ thật sự nhìn không được nữa, tiến lên bắt lấy Trịnh Chu Danh, “Đủ rồi, tôi có vài lời muốn nói với cha anh.” Trịnh Chu Danh kỳ quái nhìn tớ. Sau đó kéo Khúc Hồng lên, đi tới cửa đuổi mấy người xem náo nhiệt tản đi.
“A đại tao thân thể không tốt, không gặp người ngoài.”
“Tôi có thể chữa khỏi cho ông ấy.” Tớ cười nói. Trịnh Chu Danh kinh ngạc nhìn tớ. Tớ đương nhiên là lừa hắn thôi, bởi vì tớ phải trực tiếp nói chuyện với trưởng thôn, không thể làm gì khác hơn là lừa hắn một phen.
“Mày chắc chứ?” Trịnh Chu Danh hoài nghi nhìn tớ. “Đương nhiên, nói không chừng ngay cả mẹ anh cũng có thể.” Trịnh Chu Danh đắn do một chút, dẫn tớ vào, song lần này là tới phòng trong.
Bên trong có gian phòng nhỏ. Bước vào chợt nghe thấy bên trong có người ho khan dữ dội. Trên giường một ông già đang nằm, lòng tớ nghĩ theo lý trưởng thôn hẳn cũng chỉ hơn 50 mà thôi, sao lại già như bảy tám mươi thế này. Người trên giường thấy tớ vào, quở trách Trịnh Chu Danh mắng nói: “Mày cho người ngoài vào làm gì. Không phải tao đã nói ai cũng không gặp sao?”
“A đại, anh ta nói có thể chữa khỏi bệnh của cha.” Trịnh Chu Danh ở trước mặt cha mình hết sức nề nếp.
“Ông là trưởng thôn Trịnh sao.” Tớ qua đó, đứng trước mặt ông ta, tướng mạo ông ta đến gần nhìn càng dọa người, da toàn thân đều nhão nhoẹt, đôi mắt cơ hồ lồi ra, cả mặt gầy cùng đầu lâu khô không khác là bao. Trên tay còn có rất nhiều đồi mồi. Tớ nói với ông ta: “Chúng ta nói chuyện riêng nhé, có thể để con trai ngài ra ngoài không?” Trưởng thôn Trịnh phất tay. Trịnh Chu Danh lẩm bẩm, ra ngoài khép cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tớ, tớ không kiêng dè nữa trực tiếp hỏi ông ta: “Cha của Khúc Hồng cũng chính là sư đệ của ông là bị ông tố khắc hại chết sao?”
Trưởng thôn nằm trên giường cả người chấn động, chống đỡ ngồi dậy, thở hổn hển nói: “Ta đều đã đến nước này rồi, lừa ngươi cũng không có ý nghĩa gì, đúng vậy, Khúc sư đệ là ta làm hại, nó cũng biết là ta đã hạ thủ, ta sợ nó nói ra, nên dùng phong ngôn thuật.”
“Phong ngôn thuật?” Tớ hỏi.
“Hừ hừ, ta ở tấm ván gỗ dưới gối đầu của nó thả một tiểu nhân, chỗ yết hầu của tiểu nhân dùng đinh gỗ ghim trụ, sau đó dùng khẩn cô chú pháp (Tiêu: là trói chặt, Đường Tăng dùng khống chế Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký đó :D) . Nhưng ta không định hại chết nó, vốn dự định một tháng sau sẽ giải thuật cho nó, không ngờ trước được bỗng dưng chết đi, ta cũng thực sự áy náy thật lâu.” Trưởng thôn Trịnh nói xong liền ho khan dữ dội.
“Khẩn cô chú pháp?” Tớ kinh ngạc hỏi. “Khẩn cô thân, khẩn cô thân, chú mang bên người, khẩn cô mắc trên xương sọ người tà pháp sư, lập tức cô đến đầu vỡ mắt hoa, đến Tây Thiên thỉnh Đường Tam Tạng, trên bờ Nam Hải thỉnh Quan Âm, thiên linh linh, địa linh linh, khẩn cô khẩn chú hàng lai linh. Xin mời sáu sao Nam Đẩu, bảy sao Bắc Đẩu, ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh?”
Trưởng thôn khinh thường nói: “Ngươi chẳng qua đang đọc tục bản bên ngoài hiện giờ mà thôi, chú ngữ chỉ thế là vô ích. Còn phải luyện tập phương pháp sử dụng và phù chú. Nhưng mà ngươi cư nhiên cũng biết pháp chú của《 Sách Lỗ Ban 》.”
“Tôi đối với những sáng tác này cảm thấy khá hứng thú, nếu không cũng sẽ không xen vào chuyện này làm gì. Hơn nữa ông hẳn cũng biết, bản thân cũng đã bị hạ khẩn chú rồi nhỉ.”
“Đương nhiên, chính là căn nhà này, nhưng chuyển đi hay không cũng không quan trọng nữa, bị hạ trấn vật, ta dù rời đi cũng vô dụng, lúc ấy ta sơ sót, ta ỷ vào chính mình tinh thông, không để thằng Trương Phú kia vào mắt. Không ngờ nó vẫn chơi trò gian trá.” Trưởng thôn tức giận, thở cũng gấp gáp.
“Ông cư nhiên cũng không biết?”
“Đương nhiên, sư phụ truyền cho chúng ta 《 Sách Lỗ Ban 》chia làm hai quyển, mỗi người một quyển, chú pháp giải pháp trên đó khắc chế nhau, ý để hai người đừng tranh đấu với nhau. Chẳng qua phong ngôn thuật là ta biết được trước khi bái sư, cho nên hắn không có cách nào giải khẩn cô chú pháp, giải pháp phải niệm chuyển chú pháp.”
“Chẳng lẽ ông không biết thi thuật sẽ khuyết nhất môn sao? Hại người hại mình đó.” Tớ than. Xem ra ông ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
“Nói thật, ta cũng là lần đầu tiên dùng với sư đệ, trước kia sư phụ luôn thiên vị hắn, hơn nữa vốn muốn cho con trai ta lấy con gái hắn kết làm thông gia, không ngờ tới hắn một hơi cự tuyệt. Lần này dưới cơn tức giận làm chuyện sai lầm, bây giờ hối hận cũng đã muộn, cho nên rơi xuống nông nỗi hiện giờ cũng là báo ứng, song họa đến cả nhà, khiến ta rất khổ sở.” Ông ta nói rồi cư nhiên hai mắt rơi lệ.
“Nếu như là Trương Phú tố khắc nhà, vậy anh ta nhất định đã kế thừa bộ 《 Sách Lỗ Ban 》 kia của Khúc sư phụ, cho dù ông biết cũng không giải được.” Tớ tới lui trong phòng một chút. Trưởng thôn lại nằm xuống không lên tiếng, tớ chợt cảm thấy ông ta phảng phất như nhìn người khác chậm rãi hành hạ mình nhưng không cách nào chống cự, loại cảm giác chờ chết này vô cùng dằn vặt người ta, chết không đáng sợ, chờ chết mới đáng sợ nhất.
“Trừ phi, ông có thể tìm được nửa bản khác chân chính của bộ 《 Sách Lỗ Ban 》 . Hơn nữa ông không bị người nào làm phong ngôn, hẳn có thể giải trừ.” Trưởng thôn nghe ra ý trào phúng trong lời của tớ, nín thinh. Tớ cảm thấy có chút lỡ lời. “Tôi nghĩ Trương Phú sẽ không rời khỏi đây, hoặc nói anh ta sẽ không rời khỏi Khúc Hồng.” Tớ nhìn thấy Khúc Hồng đã đi tới.
“Nếu cô nguyện ý, tôi hy vọng cô có thể liên lạc với Trương Phú.” Tớ quay lại nói với Khúc Hồng. Nói rồi lấy khuyên tai ra.
Khúc Hồng giật mình nhìn khuyên tai, vô thức lấy tay sờ lỗ tai.
“Cô rớt một cái khuyên tai, sợ bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là dùng một đôi khác, tôi phỏng chừng hẳn là của mẹ chồng cô phải không. Khuyên tai tìm được ở nhà Trương Phú. Gần đây cô có qua đó không?”
Khúc Hồng không lên tiếng. Trịnh Chu Danh vừa vặn đến lại vọt tới, trong miệng mắng lời thô tục muốn đánh nàng. Không ngờ lần này Khúc Hồng cư nhiên né tránh, hơn nữa vô cùng nhanh nhẹn, Trịnh Chu Danh không chuẩn bị, thoáng cái vồ hụt ngã trên mặt đất.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thành thật để ngươi xem như bao cát sao?” Khúc Hồng đổi giọng, cười lạnh nhìn Trịnh Chu Danh trên mặt đất. Trịnh Chu Danh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Gọi Trương Phú tới đây, đem thuật giải đi, không cần phải hành hạ người khác.” Tớ khuyên nàng. Khúc Hồng nhìn tớ: “Tôi nghĩ anh là một người tốt, cho nên không làm gì anh cả, không ngờ anh cũng đứng về phe cha con chúng. Đúng vậy, tôi lén lút gặp mặt anh Phú ở nhà anh ấy, ngay tuần trước, kỳ thật một năm trước chúng tôi đã biết trưởng thôn Trịnh hại chết a đại tôi, nhưng chúng tôi không có chứng cứ, người trong thôn căn bản sẽ không tin chúng tôi. Trương Phú biết kỳ thật ông ta muốn xúc tiến con trai mình kết hôn với tôi chẳng qua là muốn đem hai bản 《 Sách Lỗ Ban 》 cùng làm của riêng, ông ta cho rằng tôi biết a đại giấu 《 Sách Lỗ Ban 》 ở đâu, kỳ thật ông ta không biết a đại sau khi sớm truyền sách cho Trương Phú đã hủy đi rồi. Hơn nữa một mực dặn dò Trương Phú đừng nói nội dung trong sách cho trưởng thôn. Cho nên sau khi hôn lễ của tôi kết thúc Trương Phú liền một mình rời khỏi quê hương. Trước khi đi anh ấy nói cho tôi biết, lúc phong xà anh ấy đã hạ trấn vật, hơn nữa không ai trong bọn họ có thể phát giác ra.”
“Là cái túi kia? Bên trong không có gì mà. Đều là chút vật cầu may.” Trịnh Chu Danh nói.
“Hừ, mấu chốt không ở phải là thứ trong túi, mà là cái túi.” Cạnh cửa chậm rãi có người bước tới. Tớ cảm giác rất quen thuộc.
“Anh Phú!” Khúc Hồng hướng người nọ hô.
“Trương Phú!” Trịnh Chu Danh đứng lên muốn nhào tới, nhưng nhìn thấy Trương Phú so với hắn cao lớn hơn cả cái đầu, không thể làm gì khác hơn là nắm đấm tay đứng trong vườn hung hăng nhìn anh ta. “Mày cuối cùng cũng chịu ra à.”
“Tao muốn mang Khúc Hồng đi, em ấy một năm này đã chịu đủ rồi, tất cả mọi chuyện coi như xong, a đại mày cũng đã nhận được báo ứng phải có, tao sẽ cởi bỏ thuật, tao không giống ông ta, đến khi hại chết sư phụ cũng không dừng tay, kết cục như vậy chỉ sẽ gây báo ứng cho chính mình.”
“Trương Phú, mày cho rằng mày có thể chạy thoát?” Tớ cảm giác sau lưng chợt lạnh, tựa hồ bị thứ gì đó đập một cái, sau đó mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, tớ phát hiện tớ cùng Trương Phú, Khúc Hồng bị giam trong một căn phòng. Cha con Trịnh Chu Danh cư nhiên đang đứng trước mặt chúng tớ. Đặc biệt là vị trưởng thôn bệnh vô phương cứu chữa kia cư nhiên thân thể khỏe mạnh đứng đó.
“Ông giả bộ? Không thể nào, tôi rõ ràng.” Trương Phú kinh ngạc nhìn trưởng thôn.
“Trấn vật mày hạ tao đã sớm biết, túi có hai tầng, bên trong tầng kia là gấm đen chế thành, có thêu đoạt thủ sinh hồn pháp, vay mượn thọ của chủ nhà, cũng chính là làm cho già yếu trước tuổi, đáng tiếc vừa vặn thuật này ta ngay năm đó từng lén lật xem sổ của sư phụ, cách làm không nhớ kỹ, chỉ nhớ kỹ cách giải thuật này. Song mày thật là độc ác, tao nếu không giải được, sau tao chết chính là con trai tao, con tao chết thì đến cháu trai tao, thẳng đến khi đàn ông trong nhà này chết hết mới thôi.”
“Đương nhiên, nếu không sao cần gấm ứng với hai chữ ‘đoạn tử’ chứ.” Trương Phú nói.
(Tiêu: Gấm tiếng trung đọc là 缎子 cùng âm đọc với 断子 nghĩa là đứt đường con cái.)
“Hiện giờ mày không ý kiến gì sao, tao giả vờ lâu như vậy, đơn giản là muốn dụ mày ra, giao 《 Sách Lỗ Ban 》cho tao.” Trương Phú không nói. Trịnh Chu Danh lập tức cho anh ta vài cái tát tai. Tớ nhìn không nổi nữa.
“Trưởng thôn, hóa ra ông ở trong phòng chỉ là diễn kịch. Nhưng ông cũng nên biết, ông hại chết sư đệ, lại đối xử với con gái và đồ đệ của ông ta như vậy thật không sợ báo ứng sao, huống chi ‘khuyết nhất môn’ là kết quả tất nhiên của việc sử dụng《 Sách Lỗ Ban 》.”
Trưởng thôn nhìn tớ. “Quả thật ta đã lừa cậu, bởi vì ta biết cậu rất thông minh, nếu bị cậu vạch trần Trương Phú nói không chừng sẽ không dám xuất hiện nữa, lời của cậu mặt khác là một phương diện khiến chúng tự mình nhảy ra, song ta sẽ không hại cậu, chờ Trương Phú giao sách kia ra ta sẽ thả cả đám các cậu.”
“Sách là của sư phụ, tao sẽ không đưa cho mày.” Trương Phú cắn răng nói.
“Được, mày không đưa tao sẽ giết gã người ngoài này trước, rồi giết Khúc Hồng, tao có rất nhiều phương pháp có thể lấy mạng chúng mà không để lại dấu vết, điểm ấy chắc mày cũng rất rõ ràng, sau đó tao còn có thể chậm rãi hành hạ mày.” Trưởng thôn híp mắt nhìn Trương Phú, mũi Trương Phú tức giận đến phập phồng, anh ta cắn môi, gian nan lựa chọn.
“Tôi không rõ ông hợp hai quyển này lại rốt cuộc muốn làm gì.” Tớ hỏi.
“Hai quyển 《 Sách Lỗ Ban 》 hợp lại, có thể thấu triệt rất nhiều huyền cơ, người bên ngoài như cậu căn bản sẽ không hiểu được, thậm chí có thể đắc đạo phi tiên, nếu không được, chí ít ta cũng có thể tìm được một chỗ chân long phục trạch hạ táng, con cháu của ta sẽ đại phú đại quý, hừm hừm.” Nói nói, trưởng thôn cơ hồ bắt đầu tự mình ngây ngất.
“Được, tao viết cho mày, kể cả chú pháp và phương pháp luyện tập, nhưng mày phải đáp ứng thả chúng tao đi.” Trương Phú cuối cùng thỏa hiệp.
“Đương nhiên, tao cũng không làm đến đường cùng, phàm là việc gì cũng nên để lại một con đường, ngày sau còn vui vẻ gặp lại nhau, nhưng nếu mày dám gạt tao, tao sẽ không tha cho mày.” Trưởng thôn uy hiếp nói.
Quả nhiên họ đúng hẹn thả tớ và Khúc Hồng, nhưng tay vẫn bị trói, để Trịnh Chu Danh dẫn ra ngoài, hóa ra đây là tầng hầm nhà hắn.
Trương Phú cùng trưởng thôn tiến vào một căn phòng. Tớ và Khúc Hồng thì bị đuổi tới trong viện. Qua hồi lâu, Trương Phú đi ra. Trưởng thôn cũng phấn chấn bước ra, cầm trong tay một xấp giấy.
“Cút đi, đừng để tao nhìn thấy bọn mày nữa.” Nói xong, kéo Trịnh Chu Danh đi vào, Trịnh Chu Danh nhìn Khúc Hồng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và không muốn.
“Đi thôi, sau này phú quý rồi còn sợ không có được vợ? Con tiện nhân này bỏ đi!” Trưởng thôn kéo mạnh Trịnh Chu Danh vào nhà.
“Anh thật sự nói cho ông ta biết?” Tớ hỏi Trương Phú. Trương Phú gật đầu. “Nếu ông ta biết là giả, chúng ta chạy trốn tới đâu cũng vô dụng, ngũ quỷ thuật rất dễ dàng tra được chúng ta, đến lúc đó ông ta thật sự sẽ giết chết chúng ta, tựa như ông ta đã hại chết sư phụ vậy.”
“Anh Phú, quên đi, thù của a đại không báo nữa, chúng ta đi thôi, đến vùng khác bắt đầu lại một lần nữa.” Khúc Hồng dựa sát vào ngực Trương Phú, vừa khóc vừa nói, Trương Phú một bên an ủi Khúc Hồng, vừa nói: “Yên tâm, thù của sư phụ phải báo, chẳng qua không phải chúng ta, ông ta sẽ phải nhận báo ứng thôi.” Nói xong sau khi tạm biệt tớ, mang theo Khúc Hồng rời đi.
Đại môn Trịnh gia khép chặt, phỏng chừng cha con Trịnh thị đang nghiên cứu đây, tớ cũng rời khỏi thôn kia. Về sau cũng mất tin tức của Trương Phú, song tớ nghĩ anh ta cùng Khúc Hồng hẳn sẽ có cuộc sống hạnh phúc.”
Kỷ Nhan nói xong, ô tô liền ngừng lại, tôi vừa nhìn, đã đến nơi, hai người từ trên xe bước xuống, đến nhà bác Lưu còn một đoạn nữa.
“Vậy về sau thế nào?” Tớ đối với cha con Trịnh thị cảm thấy rất hứng thú.
“Về sau? Haha, vị trưởng thôn kia căn bản không biết, cho dù là sư phụ ông ta cũng không dám học tất cả nội dung của hai quyển《 Sách Lỗ Ban 》, năm đó mỗi người một quyển không phải vì sợ họ muốn tranh giành, mà vì lo nghĩ cho tính mạng của họ. Đại đa số mọi người nếu gắng gượng muốn học nội dung hai quyển, sẽ sa vào trong đó, cả người sẽ chết trong cơn điên dại. Trưởng thôn kia cũng không ngoại lệ, đương nhiên, còn có Trịnh Chu Danh. Đây hẳn là báo ứng mà Trương Phú nói.”
“Thì ra là thế.” Tôi nhìn phía trước, nhà bác Lưu đã đến, tân phòng xây cao ngất vô cùng xinh đẹp.
“Phàm là ai tố khắc cũng phải cẩn thận ngẫm lại, hại người cuối cùng hại mình đó.” Kỷ Nhan nhìn nhà cửa phát ra câu cảm thán. “Đi thôi, tớ nghĩ mẹ cậu có thể đã chờ đến sốt ruột rồi.”
_____________________
Tiêu: Chương này dịch thật sự rất vất vả đó T^T còn phải mua cả “Lời Nguyền Lỗ Ban” về nghiên cứu đó T^T