Chương 5: Bãi tha ma cái gì chứ?
Nhìn cái bình màu đen trước mặt giống như hũ tro, Tô Doãn Sâm thật sự không có ăn nổi. Tuy rằng thân thể rất thành thực, rất muốn ăn, nhưng hắn thật sự ăn không vô.
“Bỏ đi bỏ đi, nghe nói sau khi trở thành quỷ sai thì hồn thể sẽ có âm khí tẩm bổ, sẽ không bị suy yếu mà chết, cái đất sét đen này không ăn cũng được.”
Tô Doãn Sâm không hề đi xem đất sét đen nữa, sau đó nằm ở trong quan tài nghỉ ngơi. Âm phủ không có ngày đêm, vẫn luôn âm u. Khi vầng huyết nguyệt trong hư không rơi xuống, đông đảo quỷ sai sẽ dừng công việc trong tay lại, trở về nghỉ ngơi.
Tô Doãn Sâm nằm trằn trọc trong quan tài, đói bụng khó chịu, cuối cùng hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Gập người đứng dậy vọt thẳng tới trước cái bình màu đen, lấy một nắm đất sét đen nhét vào miệng.
“Thật ra mùi vị cũng không phải là quá…. Ọe… Dở quá!”
Bóp mũi cố lấp đầy bụng, cảm giác đói khát đã biến mất, lúc này Tô Doãn Sâm mới phát hiện đất sét đen này không tầm thường.
Những thứ đen thui này tiến vào bụng, sau khi được hồn thể của hắn hấp thu, lại chuyển đổi thành quỷ khí, làm dịu từng tấc hồn thể của hắn, thậm chí hắn còn cảm giác hồn thể của mình cũng đã lớn mạnh hơn.
“Hóa ra đám đất sét đen này lại có công hiệu này à?”
Bỗng chốc, Tô Doãn Sâm cảm giác đất sét đen này ăn rất ngon, thật sự rất thơm.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, khi huyết nguyệt bay lên không, rất nhiều quỷ sai đi ra khỏi nghĩa địa.
Nơi này tựa như bãi tha ma vậy, thậm chí ở phía trước còn có bia mộ bị gãy mất một nửa.
Tô Doãn Sâm cũng giống với những quỷ sai khác, đi ra từ trong nghĩa địa, hắn nhìn thấy từng bóng đen đang ngáp đi về phía ty câu hồn.
“Tô huynh đệ, Tô huynh đệ!” Lúc này, La Thanh ở phía sau Tô Doãn Sâm dồn dập hô lên.
Tô Doãn Sâm quay đầu lại, nhìn về phía La Thanh, hỏi: “La lão ca, ông cũng ở bãi tha ma này à?”
“Bãi tha ma cái gì chứ? Khó nghe quá, cái này gọi là mộ huyệt.” La Thanh nói.
“Tô huynh đệ, bây giờ ngươi định đi đâu thế?”
“La lão ca, chẳng phải chúng ta đã trở thành quỷ sai câu hồn rồi à? Công việc của quỷ sai không phải là câu hồn sao? Nên ta chuẩn bị đến dương gian câu hồn đây.”
La Thanh khi còn sống là người làm ăn, khôn khéo vô cùng, tuy rằng chết có chút uất ức, nhưng đầu óc ông ta vẫn rất linh hoạt.
“Huynh đệ, ta nói cho ngươi biết, hôm qua ta đã quan sát rồi, có rất nhiều quỷ sai ở ty câu hồn đều lười biếng. Nếu ngươi câu hồn quá tích cực, chỉ sợ sẽ bị bọn họ xa lánh.”
“Khi ta còn sống, dưới trướng có một tiểu nhị làm việc rất nghiêm túc có trách nhiệm, cẩn thận tỉ mỉ, cái gì cũng làm tốt nhất. Bởi vậy, những tiểu nhị khác đều cô lập nó, nhằm vào nó.”
“Tại sao?” Tô Doãn Sâm hỏi.
“Bởi vì những tiểu nhị khác đều đang lười biếng, cả ngày làm việc hết sức lề mề, hôm nay làm không xong thì để ngày mai làm, nhưng nó thì không giống. Công việc người khác làm mất một ngày rưỡi, nó chỉ mất nửa ngày đã làm xong rồi.”
“Như vậy không phải rất tốt sao?”
“Đúng là rất tốt, nhưng nó như vậy, những người khác cũng hết cách, bị nó ép đến mức cũng chỉ có thể làm xong trong nửa ngày.”
“Kéo theo các tiểu nhị khác của ông cùng tích cực, rất tốt mà, ông không thích?”
“Thích chứ!”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Ta đuổi việc nó.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì tuy nó nâng cao hiệu suất làm việc của các tiểu nhị trong cửa hàng của ta nhưng sự tồn tại của nó ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của những tiểu nhị khác trong cửa hàng, vậy nên ta đuổi việc nó.”
Tô Doãn Sâm: Huynh đệ, ông đang ám chỉ ta đấy à?
“Không không, người huynh đệ đừng hiểu lầm, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút. Cho dù là ở đâu, điều quan trọng nhất vẫn là phải làm thân với người cũ. Bọn họ làm như thế nào thì ngươi cứ là theo như vậy là được.”
La Thanh cười ha ha.
Tô Doãn Sâm gật đầu, lời của La Thanh cũng có chút đạo lý, thế nhưng nếu lười biếng, hiệu suất câu hồn thấp, vậy điểm tiến hóa phải làm thế nào đây?
“La lão ca, nếu ngay từ đầu người nhân viên bị ông đuổi cũng lười biếng giống như những tiểu nhị cũ, ông sẽ làm thế nào?”
“Nó dám sao, má, vừa tới đã muốn lười biếng, ta đuổi thẳng cổ luôn ấy chứ.”
“Ừ, ta hiểu rồi, cảm ơn La lão ca đã nhắc nhở.” Tô Doãn Sâm nói, sau đó đi ra ngoài Địa phủ.
La Thanh sửng sốt, dường như đã kịp hiểu ra, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
“Ta cũng phải nhanh chóng đi câu hồn đây. Trời ơi, làm người thật khó, không cẩn thận là bị cắm sừng, mà thành quỷ lại càng khó hơn, không cẩn thận là bị dập!”
Tô Doãn Sâm cầm xích câu hồn trong tay đi thẳng ra ngoài Địa phủ, trên đường hắn gặp Trần Khang mặt mày u ám cũng đang đi câu hồn.
Trần Khang không thích tán gẫu như La Thanh, thấy Tô Doãn Sâm thì chỉ gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, Tô Doãn Sâm đã đến trước quỷ môn quan, nhìn âm khí nồng nặc lượn lờ quanh cánh cửa, trong lòng hắn không quá bình tĩnh.
Chỉ với một cánh cửa như vậy, đã phân chia thế giới thành âm và dương.
Tô Doãn Sâm rời đi từ môn quan ở phía đông núi Đào Chỉ, mới vừa tiến vào dương gian, hắn đã hít vào một hơi, ở đây thật nóng.
Trước đây cũng không có phát hiện, nhưng mà từ khi trở thành quỷ, hắn có cảm giác luồng khí nóng bỏng ở dương gian khiến hắn rất không thoải mái.
Chẳng trách có rất nhiều quỷ sai của Địa phủ không muốn lên dương gian, chưa nói đến mức độ nguy hiểm, chủ yếu nhất là cực kỳ khó chịu.
Nhưng Tô Doãn Sâm nhất định phải trở thành quỷ sai vĩ đại, hắn cần đốc thúc các quỷ sai ở Địa phủ làm việc tích cực, một nhiệm vụ rất gian nan nhưng sao có thể làm khó hắn được?
Tô Doãn Sâm đi lại ở chỗ râm mát trong dương gian, tuy đã cải tạo lại hồn thể, không sợ ánh mặt trời nhưng hắn vẫn không quá thích phơi nắng ở dưới ánh mặt trời.
Huyện Tây La là một trong hai thị trấn lớn do Tô Doãn Sâm quản lý, trong đó có bảy thị trấn, mỗi thị trấn cộng thêm thôn xóm thì có khoảng tầm hai mươi nghìn người.
Thị trấn có hai mươi nghìn người, trên cơ bản cứ mấy ngày là sẽ có người hao hết dương thọ mà tử vong, còn nếu nói đến toàn bộ huyện Tây La thì mỗi ngày đều có mấy người tử vong.
Nếu mỗi ngày Tô Doãn Sâm đều câu hồn, có lẽ sẽ bận rộn chết mất.
Nhưng quỷ sai câu hồn tiền nhiệm quá lười nhác, dẫn đến mỗi thị trấn của huyện Tây La đều có mấy chục sinh hồn không được câu hồn về Địa phủ, tính toàn bộ huyện Tây La thì e rằng phải đến mấy trăm vong hồn chưa về Địa phủ ấy nhỉ?
Có khả năng một số người còn sống nhưng có một số chỉ sợ đã chết, về phần vong hồn thì hẳn đã biến thành cô hồn dã quỷ hết rồi.
Nhiều vong hồn không trở về vị trí vốn có như vậy, Quỷ soái của ty câu hồn cũng không để ý à?
Hay là, Thôi Phủ Quân quản lý sổ sinh tử có thể không biết chuyện này?
“Hy vọng những cô hồn dã quỷ kia không bị cái gì đó mê hoặc mà trở thành lệ quỷ, bằng không thì mảnh đất nhỏ này của mình cũng không được yên ổn.”
Sắc mặt Tô Doãn Sâm hơi nghiêm nghị, đầu tiên hắn đi về phía thị trấn Thanh Dương, ít nhất có ba mươi sinh hồn ở thị trấn này và thôn xóm xung quanh chưa bị câu hồn.
Sắc trời đã tối, bóng đêm như sương, gió lạnh càn quét từng đợt.
Trong núi rừng, có tiếng xào xạc vang lên, dường như có mấy loài vật nhỏ đang chạy trốn.
“Có vẻ như âm khí nơi này rất nặng!” Tô Doãn Sâm nhìn quanh, hắn mặc huyền bào, toàn thân lượn lờ quỷ khí, trong tay cầm một xích câu hồn, cấp tốc lên đường.
“Hả?” Đột nhiên, Tô Doãn Sâm phát hiện phía trước có một bóng người.
Hình như đối phương đang quỳ gối đốt vàng mã trước một ngôi mộ, miệng thì thào nức nở: “Con ơi, bọn họ nói lúc rạng sáng là thời điểm giao thoa của thiên địa âm dương, âm khí nồng đậm nhất. Lúc này gọi ở trước phần mộ của con thì có thể gọi được hồn phách của con lên.”
“Con từng báo mộng cho mẹ, nói con rất lạnh, rất đói. Nơi này có đồ ăn, con mau tới ăn đi.”