Quyển 3 – Chương 4: Tai nạn
Chương 4 : Tai nạn
Ngày 10 tháng 10 – buổi trưa, Chu Đình nhận được cuộc gọi nóng, được tin tại một công trường kiến trúc ở ngoại ô phía bắc có phát sinh tai nạn – một công nhân tử vong tại chỗ. Đây chính là một cái tin rất hot! Cô lập tức cùng một cameraman trong đài truyền hình lái xe chạy đến địa điểm phát sinh tai nạn.
Đây là một công trường mới khởi công, đang tiến hành đào móng. Công trường đã dừng thi công, mấy chiếc máy xúc khổng lồ đậu một bên, trong đó có một chiếc máy xúc bị rất nhiều công nhân vây quanh.
Chu Đình và cameraman chạy đến gần, phát hiện gầu múc trên cần cẩu của máy xúc dính đầy máu, bên dưới gầu múc là một hố đất khổng lồ, trong hố cũng đầy máu tươi. Bên cạnh hố đất có phủ một tấm bạt cũ, có thể thấy được một người đang nằm bên dưới.
Không thể nghi ngờ, đây chính là hiện trường tai nạn.
Người chết tên là Trương Đức Tài, vốn là một nông dân ở quê, buổi sáng hôm nay mới gia nhập đội thi công, bao lớn bao nhỏ hành lý còn chưa mở ra, người đã chết rồi.
Người phụ trách công trường đã mất tăm, chỉ còn lại những công nhân xa lạ này đang bàn tán vì sao cậu ta bị chết, nói không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta lại đi đến gần máy xúc, hơn nữa còn có thể không cẩn thận mà rơi xuống hố đất đang thi công. Cái này cũng không có gì, mà đáng sợ chính là vừa vặn chiếc gầu múc trên cần cẩu của máy xúc che tầm nhìn của tài xế lái cẩu, thực sự không nhìn thấy cậu ta đang bị rơi trong hố đất, vì thế gầu múc hạ xuống, cậu ta nhất thời bị lực lượng khổng lồ của gầu múc phân thành hai nửa…
Chu Đình nhất thời sinh ra một trận ớn lạnh, một loại ớn lạnh sợ hãi đối với tử vong. Ngay lúc này thật xảo hợp có một cơn gió thổi đến, cũng không phải là một cơn gió quá mạnh nhưng lại vừa đủ đem tấm vải bạt phủ trên người Trương Đức Tài lật lên, nhất thời Chu Đình liền thấy được hoàn toàn thân thể đã mất đi sinh mạng này.
Nếu là một cổ thi thể bình thường thì có lẽ cũng không có cái gì khủng bố, nhưng mà cái thứ hỗn hợp đen thui giữa máu và bùn đất trên bụng của cậu ta lại đang chứng minh cổ thi thể này đã bị chia làm hai đoạn, Chu Đình nhịn không được có một loại cảm giác muốn nôn mửa.
Nhưng bất chợt Chu Đình phát hiện Trương Đức tài này tựa hồ có chút quen mặt.
Đặc tính nghề nghiệp làm cho Chu Đình có một năng lực đó là chỉ cần gặp người ta một lần cô sẽ nhớ kỹ gương mặt người đó, cô cẩn thận suy nghĩ đến tột cùng đã gặp qua cậu nông dân này ở nơi nào, bỗng nhiên cô toát ra một trận mồ hôi lạnh, Trương Đức Tài này không phải chính là cậu nông dân bao lớn bao nhỏ hành lý mà mình nhìn thấy trên xe buýt vào buổi tối hôm qua sao chứ?
Chuyện này cùng với chiếc xe buýt ngày hôm qua sẽ không có liên hệ gì chứ? Chu Đình nhất thời nhớ tới Lữ Minh Dương, cô nóng lòng muốn đem sự tình này nói cho Lữ Minh Dương biết, muốn nghe lời giải thích của hắn. Nhưng buổi sáng hôm nay lúc chia tay với hắn, Lữ Minh Dương như trước không có lưu lại cho mình bất cứ phương thức liên lạc nào.
Chu Đình thấp thỏm trong lòng, hoang mang sợ hãi, cô thật sự không rõ chính mình vì sao phải quen biết loại người như Lữ Minh Dương, nếu không biết hắn, chính mình tuyệt đối sẽ đem sự tình lần này coi như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không đáng nhắc tới mà thôi, nhưng từ khi quen biết hắn, phảng phất thế giới này còn rất nhiều chuyện mà mình không biết.
Con người bởi vì không biết nên mới sợ hãi.
Chu Đình tâm tình thấp thỏm làm một cái phóng sự đơn giản, tinh thần hoảng hốt cùng cameraman trở lại đài truyền hình, đè nén sự hoảng loạn cho đến khi hết ca, trằn trọc khó ngủ suốt cả một đêm, cho đến ngày hôm sau đi làm mới xem như hồi phục chút ít tinh thần.
Nhưng ngày hôm sau ngay lúc mới vào ca, Chu Đình liền nhận được một cuộc gọi ở đường dây nóng, nói là ở Tam Thập Ngũ có một vị lão giáo sư đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trong khuông viên trường học.
Chu Đình nhất thời trong lòng cả kinh, nhớ mang máng hình như buổi tối ngày hôm đó trên xe buýt cũng có một lão giáo sư, chẳng lẻ…Chu Đình tinh thần có chút hoảng hốt, đột nhiên một hồi chuông điện thoại reo lên làm cho cô giật cả mình.
Là di động của mình, Chu Đình thoáng thở phào một cái, lấy di động ra, lại phát hiện trên màn hình là một dãy số lạ lẫm. Chu Đình cũng không có để ý, bởi vì tính chất công việc khiến cô thường xuyên có những cuộc tiếp xúc với những số lạ thế này.
Cô bấm nút nhận cuộc gọi, trong điện thoại lại là một hồi trầm mặc, tiếp theo là một giọng nói từ tốn trầm thấp mà tràn đầy sức hút cất lên:” Chu Đình…”
Cô nhất thời chết lặng trong lòng, bởi vì cô nhận ra giọng nói này – là Lữ Minh Dương.
“ Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói.
“Ừ, anh nói đi.” Chu Đình đè nén tâm tình đang kích động, vừa nói, vừa hướng phòng vệ sinh đi tới. Cô hiểu được ý tứ của Lữ Minh Dương, những gì cô và hắn trao đổi là tuyệt đối không thể để người khác nghe được, bằng không nhất định sẽ mang đến một ít phiền toái không đáng có, ngoài ra chính là có thể bị người khác hiểu lầm mình bị thần kinh.
“ Tôi có thấy tin tức cô đưa ngày hôm qua.” Lữ Minh Dương lạnh nhạt nói.
Chu Đình cảm giác có một trận ấm ức dâng lên trong lòng, thậm chí có một chút cảm giác uất nghẹn.
“ Hình ảnh rõ nét lắm.” Trong thanh âm Lữ Minh Dương tựa hồ có một chút trêu chọc, “ Tôi nhận ra người nông dân đó.”
Chu Đình có chút nổi xung muốn hung hăng cắn cổ họng Lữ Minh Dương một cái thật mạnh, rõ ràng đã nói là cứ yên tâm nói chuyện, vậy mà hắn còn quanh co lòng vòng nói hươu nói vượn như vậy.
“ Tôi nghĩ em cũng đã đoán được.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
Chu Đình đợi một chút cũng không thấy Lữ Minh Dương nói tiếp, cân nhắc một chút nói:” Em vừa nhận một cuộc điện thoại, nói ở Tam Thập Ngũ có một vị lão giáo sư gặp chuyện ngoài ý muốn…”
Lữ Minh Dương đợi một chút, nói:” Ừ, bây giờ tôi sẽ chạy đến đó, em cũng lập tức đến đó, một mình, được không?”
“ Được.” Chu Đình đáp không chút do dự.
Cúp điện thoại, Chu Đình vội vội vàng vàng quay lại văn phòng, nhắn một tiếng là có tin tức đầu mối, rồi quơ lấy cái túi xách nhỏ một mình xông ra ngoài.
Tam Thập Ngũ cách đài truyền hình cũng không quá xa, Chu Đình chỉ mất hơn mười phút là chạy tới Tam Thập Ngũ. Cầm thẻ phóng viên hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng tìm tới khu ký túc xá giáo viên, xa xa liền thấy một chiếc xe cấp cứu 120 đậu ven đường, một đám người đang vây quanh xe.
Chu Đình vừa lấy ra máy quay DV từ trong túi xách, vừa bước nhanh đến gần.
Ở giữa đám đông, ba kỹ thuật viên cấp cứu đang tiến hành cấp cứu cho một lão nhân tóc muối tiêu, nghe khẩu khí của bọn họ tựa hồ lão nhân đã không còn hô hấp và nhịp tim, bọn họ chính là đang cố gắng lần cuối cùng.
Cái lão nhân kia đúng là người tóc muối tiêu trên xe buýt, đúng là lão giáo sư đeo kính đó. Tuy đã sớm đoán trước, nhưng khi chứng thật, Chu Đình vẫn là không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Nhìn khắp nơi một chút, thực không có phát hiện thân ảnh Lữ Minh Dương, cô cắn chặt răng, vừa dùng DV để quay phim, vừa lấy danh nghĩa phóng viên hướng mọi người chung quanh hỏi tình huống cụ thể.
Lão nhân tên là Lưu Thư Thành, là một lão giáo sư đã về hưu sống ở Tam Thập Ngũ, vợ đã qua đời, con gái đã thành gia lập thất, chỉ một thân một mình sống tại phòng ký túc xá do trường học cấp. Sáng sớm hôm nay Lưu Thư Thành vẫn giống như thường lệ đạp xe ra ngoài đi ăn điểm tâm, thời điểm trở về thì đột nhiên ngã sấp xuống tại chỗ này.
Chu Đình nhìn địa phương người nọ chỉ, mặt đất chó chút không bằng phẳng, nhưng cái này tuyệt đối không thể làm người ta ngã sấp từ trên xe xuống.
Người nọ thở dài, thầy giáo Lưu tuy có điểm cổ hủ, nhưng ông ấy tuyệt đối có thể coi là một người tốt. Bình thường thân thể cũng rất khỏe mạnh, không nghĩ tới ngã một cái lại thành ra nghiêm trọng như vậy, xem tình trạng này chỉ sợ là cứu không nổi…
Quả nhiên mấy kỹ thuật viên cấp cứu này đã chịu bó tay, đang cùng một vị có vẻ như là lãnh đạo nhà trường tranh cãi gì đó. Chu Đình đi qua hỏi một chút, biết được nguyên nhân tử vong của Lưu Thư Thành là nhồi máu cơ tim, sau khi kỹ thuật viên tận lực cấp cứu đã tuyên bố tử vong. Nhưng vị lãnh đạo này lại nói Lưu Thư Thành thực không có tiền sử bệnh tim, hy vọng kỹ thuật viên cấp cứu cố gắng thử thêm một lần nữa…
Chu Đình yên lặng lùi sang một bên, cô không muốn bị dính vào chuyện tranh cãi vô vị này, bởi vì cô có thể thập phần xác định vị lão giáo sư này đã không thể cứu.
Cô ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên cao, đột nhiên phát hiện, thì ra tử vong lại cách con người gần như vậy.
Cô bỗng nhiên cảm giác đầu vai mình bị người ta chụp lấy, cô xoay phắt lại, phát hiện Lữ Minh Dương không biết từ khi nào đã đứng đằng sau mình. Cô bỗng nhiên có một loại ý muốn, muốn nhào vào trong lòng hắn mà khóc thật to.
———————————————–