Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Huyền Huyễn Bắt Ma Đặc Công Quyển 3 – Chương 1: Chuyến xe cuối cùng

Quyển 3 – Chương 1: Chuyến xe cuối cùng

6:47 chiều – 20/06/2024

Quyển 3: Xe buýt tử thần
Nửa đêm, Chu Đình đón chuyến xe buýt số 9 cuối cùng trong ngày, trên xe người không nhiều lắm, cỏ vẻ trên xe còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cô chợt phát hiện ở trong góc hàng ghế cuối cùng rõ ràng là hình dáng Lữ Minh Dương. Cô bỗng nhiên lại nghĩ tới thân phận đích thực của Lữ Minh Dương, vậy thì nơi anh ta xuất hiện cũng có nghĩa là nơi đó sẽ có quái sự phát sinh…

Chu Đình cáu kỉnh dậm dậm chân, lại nhìn lên bảng thông tin xe buýt, chuyến xe buýt số 9 cuối cùng ghé trạm là mười một giờ ba mươi phút, cô lại nhìn lên đồng hồ trên điện thoại di động, đã là mười một giờ ba mươi lăm phút, vậy mà bóng dáng chiếc xe vẫn chưa thấy.

Một giờ trước, Chu Đình đang trực ca đêm thì nhận được điện thoại ở đường dây nóng, tin báo tại khu đô thị mới phía đông vị trí giao lộ đường Kim Minh và đường Hưng Hoa đã xảy ra tai nạn xe cộ, vì thế cô vội vàng chạy tới. Nhưng chỗ này thực sự không có phát sinh tai nạn gì cả, cô nghĩ hẳn là người báo tin đã thông báo địa điểm không được rõ ràng, có lẽ hiện trường tai nạn là ở chỗ nào đó quanh đây, vì thế liền hỏi thăm những người đi đường chung quanh, nhưng vẫn như trước không có manh mối gì.

Nhất định là tên ôn thần vô đạo đức nào đó không có chuyện gì làm nên chọc phá tòa soạn để tìm vui vẻ đây mà. Chu Đình vừa tức giận mắng tên báo tin lừa đảo, vừa chuẩn bị đón xe trở về, lại lắc đầu phát hiện đây đúng là khu đô thị mới hình thành không lâu, chỗ này lại không phải chỗ trung tâm nhộn nhịp, hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm, nghĩ muốn bắt một chiếc xe cũng thật là không dễ dàng gì a.

Chu Đình vòng tay siết chặt lấy y phục trên người, gió đêm ngoại ô tựa hồ muốn lạnh hơn nội thành nhiều lắm. Nếu đợi thêm một lát nữa mà chuyến xe cuối cùng này còn không đến, có lẽ chỉ có cách gọi điện thoại cho đồng sự đến đón mình thôi.

Đang lúc phiền não, Chu Đình bỗng nhiên phát hiện một bóng đen to lớn chậm rãi tiến tới, nhìn kỹ lại, đó không phải là chuyến xe buýt số 9 cuối cùng sao chứ?

Chu Đình không khỏi cảm thấy vui vẻ, rồi lại nhíu nhẹ chân mày – trong đêm khuya thế này mà chiếc xe buýt này lại không có mở đèn pha! Thật ra thì trước xe cũng có mở hai chiếc đèn sương mù nho nhỏ màu cam, nhưng nhìn qua tựa hồ giống như hai mắt của con quái vật nào đó…

Những sự tình vừa trải qua không lâu trước đây đã làm cho thần kinh của Chu Đình trở nên mẫn cảm quá mức, đối với tất cả những sự việc không hợp với lẽ thông thường thì đều không tránh khỏi bị cô dùng quan niệm khác thường để giải thích. Giống như trước mắt: Chiếc xe buýt cuối cùng này, không mở đèn pha, không khỏi làm cho cô liên tưởng đến câu chuyện xe buýt kinh dị đang được lưu truyền trên mạng internet: Đó là một chiếc xe buýt đến từ Minh giới, trên xe trừ quỷ tài thì không có một hành khách nào…

Chu Đình không khỏi rùng mình một cái, chiếc xe buýt chậm rãi ngừng lại trước mặt, cửa xe xịch một tiếng tự động mở ra…

Chu Đình trong lòng thấp thỏm chậm rãi đi tới trước hai bước, muốn thông qua cánh cửa đang mở mà liếc vào trong xe nhìn một chút, bên trong xe tuy có chút trống trải, nhưng là vẫn có bảy tám hành khách ngồi rải rác khắp nơi, quan sát kỹ sắc mặc bọn họ, tựa hồ cũng không phải là màu trắng bạch, cùng với người bình thường không có gì khác biệt…

“ Uy, cô còn không lên xe?” Bác tài bực tức hướng Chu Đình nói một câu.

Chu Đình nhất thời phục hồi tinh thần, vội vàng lên xe, cửa xe xịt một tiếng đã khép lại đằng sau lưng, cũng không đợi Chu Đình ổn định chỗ ngồi, bác tài đã nhấn ga, xe lập tức lăn bánh. Chu Đình vội vàng chụp lấy thanh lan can bên cạnh đứng vững lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa hồ chiếc xe buýt yên tĩnh này thực không có điểm gì khác thường, cô lấy từ trong túi xách tay ra mấy đồng xu bỏ vào hộp đựng tiền, trong bụng thầm xấu hổ đến đỏ mặt.

Mình làm sao thế này, xe buýt không có mở đèn pha, chắc là do đèn bị hư thôi, giữa ban ngày ban mặc, trời đất sáng sủa thế này lấy đâu ra quỷ chứ? Ách, hình như bây giờ là nửa đêm, cũng không phải là cái gì ban ngày ban mặc a…

Chu Đình vừa suy nghĩ lung tung, vừa xoay người lại quan sát. Trong xe hành khách cũng không nhiều, bên trái sát cửa xe là một vị khách lớn tuổi tóc muối tiêu, đeo mắt kính, rất có phong phạm lão tiên sinh, xem bộ dáng thì giống một vị lão giáo sư trong trường học; mà bên tay phải, đằng sau ghế bác tài là một vị khách nông dân mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý, Chu Đình thở dài một hơi, nhìn tới hàng ghế phía sau.

Phía cửa xuống có một hành khách ước chừng mười bảy mười tám tuổi, là một học sinh đeo mắt kiếng cận, nó có ghế cũng không ngồi, chính là đang đứng tựa vào cây cột dùng ánh đèn mờ mờ trên cửa xe để mà đọc truyện tranh, hàng ghế tiếp sau cửa xe là một đôi vợ chồng trung niên, ngồi sau đôi vợ chồng trung niên là một nữ nhân viên văn phòng trẻ tuổi xinh đẹp, cô ấy chính là đang đeo headphone để nghe nhạc.

Chu Đình lại thở ra một tiếng, cả xe vậy mà không có anh chàng nào dễ nhìn, nhưng mà cũng không thể đòi hỏi quá, bây giờ là mấy giờ rồi, có xe để mà ngồi đã là tốt rồi, bằng không mình còn phải chịu cảnh nửa đêm khổ sở đứng ngoài đường hóng gió lạnh mà đợi đồng sự đến cứu giúp, tư vị kia tuyệt đối không thể nào hưởng thụ nổi đâu nha.

Cô nắm lấy vòng sắt, từng bước hướng về phía hàng ghế sau xe đi tới, đi tới đi tới, Chu Đình khẽ nhíu chân mày đứng khựng lại, bởi vì cô đột nhiên phát hiện trong góc hàng ghế cuối cùng trong khoang xe vậy mà còn có một người, một nam nhân trẻ tuổi đang bấm di động.

Điện thoại di động tựa hồ là loại điện thoại cảm ứng thông minh, chiếc di động to đùng hoàn toàn che kín khuôn mặt anh ta, nhưng Chu Đình chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay y phục trên người hắn.

Một thanh niên mặc chiếc áo khoác dài màu vàng đất không cài nút, thông qua vạt áo để hở, có thể thấy bên trong là một cái áo sơ mi màu đen lại khoác thêm một cái com lê rất nhiều túi – Lữ Minh Dương!

Chu Đình nhất thời ngẩn ngơ, cô có nằm mơ cũng không nghĩ mình có ngày gặp lại hắn, ở trong hoàn cảnh đêm khuya trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày mà gặp lại hắn.

Lữ Minh Dương đã nhẹ nhàng bỏ di động xuống, lộ ra cái mắt kính to bản che hết nửa khuôn mặt, tuy nhìn hắn cũng không có đẹp trai lắm, nhưng mà gương mặt lại có một mị lực đặc thù khó nói rõ, hắn hướng về phía Chu Đình đầu tiên là đưa tay ra làm một cái động tác nhún vai, sau đó là lộ ra nụ cười quan tâm ấm áp.

Chu Đình bổng nhiên cảm giác được trong lòng mình tựa hồ có một loại tình cảm khác thường lưu động, chỉ một thoáng liền lấp đầy cơ thể.

Chia tay với Lữ Minh Dương tuy là mới có mấy ngày thời gian, vậy mà có cảm giác như đã xa cách mấy thế kỷ, tuy hai người đều sống trong cùng một thành phố, vậy mà có đôi khi cô lại có cảm giác không ở cùng một thế giới với hắn. Cô đã nhiều lần tự nhắc mình đừng nhớ đến hắn nữa, nhưng lại không thể tưởng được hắn đột nhiên lại xuất hiện trước mắt mình.

Chu Đình bỗng nhiên cảm giác thân thể của mình có chút run rẩy, cô đột nhiên buông tay khỏi vòng sắt, thật nhanh chạy về phía Lữ Minh Dương, chiếc xe buýt đung đưa khiến cô thật vất vả mới có thể chạy đến gần hắn, cô bỗng nhiên đứng lại, si ngốc đứng nhìn hắn.

Lữ Minh Dương vỗ nhẹ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh mình, ôn nhu nhìn Chu Đình cười.

Chu Đình bỗng nhiên có chút tức giận, cô giận hắn, giận nụ cười dịu dàng của hắn, giận hắn mặc cô xiêu xiêu vẹo vẹo mà vẫn lười biếng ngồi đó, nhưng cô vẫn là nhẹ nhàng ngồi xuống, ngồi thật sát bên người hắn.

Chu Đình yên lặng ngồi, Lữ Minh Dương cũng không nói một lời, chỉ là nhìn hắn dường như có chút ý cười.

Chu Đình kiềm chế xúc động trong lòng, rốt cục nhịn không được nhẹ giọng hỏi:” Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Lữ Minh Dương chỉ là nhàn nhạt cười, cũng không nói chuyện.

Chu Đình lại nói:” Anh không phải có xe sao? Sao còn phải ngồi xe buýt vậy?”

Lữ Minh Dương vẫn là không nói gì, vẫn là nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Chu Đình bỗng nhiên khẽ nhíu mày, cô bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của Lữ Minh Dương, hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ có Humvee lại không đi, đêm hôm khuya khoắt như vậy lại đi xe buýt.

Hắn xuất hiện ở chỗ này nhất định là có nguyên nhân!

Chu Đình đột nhiên la lên:” A, chẳng lẻ trên xe này có…Uhm…” Lời còn chưa có nói hết, cả người cô đột nhiên bị Lữ Minh Dương kéo mạnh, tiếp theo cái miệng nhỏ nhắn của cô cũng bị hai phiến gì đó thật nóng bỏng khóa chặt lại…

———————————————————————————-