Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Huyền Huyễn Bắt Ma Đặc Công Quyển 2 – Chương 28: Bầy dê

Quyển 2 – Chương 28: Bầy dê

6:47 chiều – 20/06/2024

“ Tam ca?” Lưu thúc nghe được tiếng Ngô tam thúc kêu, chậm rãi quay đầu lại, hai tay trên cổ họng Hồng y nữ cũng có chút nới lỏng.

“ Buông nó ra!” Ngô tam thúc lại quát to một tiếng.

Lưu thúc tựa hồ thập phần e ngại Ngô tam thúc, nhất thời hai tay thả lỏng, buông Hồng y nữ ra. Hồng y nữ nhất thời ngã xuống mặt đất, bởi vì nghẹt thở trong thời gian dài, cô ta đã toàn thân bủn rủn vô lực, vừa thở hổn hển, vừa liếc đôi mắt vô thần nhìn Lữ Minh Dương, Lữ Minh Dương vội vàng tiến lên nâng cô ta dậy, sau đó nhanh chóng lui lại bên cạnh thần án.

Lưu thúc cũng không thèm để ý hành động của Lữ Minh Dương, chỉ là si ngốc giương mắt nhìn Ngô tam thúc, khóe miệng nhẹ nhàng mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại nói không nên lời.

Ngô tam thúc bước vào bên trong miếu, bầy dê phía sau ông ta như trước vẫn không nhúc nhích, chẳng qua từ trên người mấy con dê lại phiêu hốt xuất hiện mấy thân ảnh gần như trong suốt, theo Ngô tam thúc phiêu hốt tiến vào trong miếu, những thân ảnh này ngày càng rõ ràng, thời điểm dừng lại ở trong miếu đã là hình dạng của mấy đứa nhỏ, Lữ Minh Dương nhận ra chúng đúng là đám tiểu quỷ mình vừa rồi đã gặp qua.

Ngô tam thúc kiên định đứng lại trước mặt Lưu thúc, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta nói:” Lưu lão tứ! Ngươi mỗi ngày đều lẫn trốn ta, trốn ta mười mấy năm, nhưng hôm nay ngươi không chạy được đâu!”

“ Tam ca…” Lưu thúc lắp bắp nói.

“ Đừng gọi ta là tam ca, ta không có huynh đệ như ngươi!” Ngô tam thúc phẫn nộ nói,” Nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm đi, đã hại chết bao nhiêu đứa nhỏ.” Ông ta vừa nói, vừa chỉ chỉ đám tiểu quỷ. Đám tiểu quỷ đứng tứ tán xung quanh, giương mắt gắt gao nhìn Lưu thúc.

“ Ngươi hại chết bọn nó còn chưa đủ, còn muốn làm khó bọn nó, làm cho bọn nó chết rồi cũng không được siêu sinh.” Ngô tam thúc tức giận đến nổi hàm râu dê cũng đã vểnh cao lên.

Lưu thúc thần tình thống khổ, ánh mắt né tránh, mi tâm đã có một tia ánh sáng càng ngày càng sáng, Lữ Minh Dương trong lòng hiểu được là mũi tên nhỏ kia đã bắt đầu phát huy uy lực.

“ Như vậy còn chưa đủ, ngươi bây giờ còn muốn hại mấy đứa nhỏ thành phố này! Không ngờ lúc còn sống ngươi thành thành thật thật, sau khi chết đi lại càng lúc càng điên cuồng!” Ngô tam thúc ngữ khí mỉa mai cười lạnh nói.

“ Là bọn nó, là bọn nó hại chết tiểu Hồng! Ta phải thay tiểu Hồng báo thù!” Lưu thúc đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, hung hăng nói.

“ Ngươi muốn thay tiểu Hồng báo thù, vậy chúng nó cũng muốn thay chính mình báo thù đó!” Ngô tam thúc hung hăng nói.

Một đám tiểu quỷ kia đã chậm rãi đem Lưu thúc vây lại, chậm rãi từng bước bước tới gần Lưu thúc.

Lưu thúc trong mắt đột nhiên lộ ra một tia sợ hãi, còn có một tia dữ tợn, mũi tên ở mi tâm của ông ta càng ngày càng sáng, ông ta lại nhịn không được rống to lên, nhất thời một trận băng phong mãnh liệt từ trên người ông ta đánh ra, nhưng đám tiểu quỷ này lại lạnh lùng không sợ hãi, đều tung người bay tới…

Một trận cuồng phong thật lớn hoành hành khắp nơi bên trong tòa tiểu miếu, chỉ một thoáng liền đem mấy ngọn nến trên thần án mà thổi tắt, chỉ một thoáng tất cả đồ vật trong ngôi miếu đều bay lên không trung, chỉ một thoáng Lữ Minh Dương cảm thấy toàn thân tựa hồ bị ngàn vạn con dao lam cắt trúng, gắt gao đau đớn dưới từng tấc da.

Cuồng phong trong miếu làm cho người ta cơ hồ khó có thể đứng vững, Lữ Minh Dương, Hồng y nữ, Chu Đình cùng Kim lão thái bốn người gắt gao tựa vào thần án miễn cưỡng khống chế thân mình, mà Ngô tam thúc ở giữa miếu đường lại giống như một cây cột cờ ngang nhiên đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn phong nhãn cực lớn mà mơ hồ – đó là ước chừng hơn hai mươi cái oán linh đang điên cuồng quấn lấy thân thể Lưu thúc. ( phong nhãn: mắt bão )

Ở nơi phong nhãn là một đám ảo ảnh đang điên cuồng xoay tròn, vặn vẹo, gầm rú, dần dần từ trong phong nhãn kia bắt đầu lộ ra một tia hắc khí, sau đó càng ngày càng dày, tiếp theo nữa lại từ từ nhạt dần, sau đó dần dần tiêu tán, một số gần như trong suốt…

Cuồng phong bên trong miếu dần dần ngừng lại, Lữ Minh Dương thầm thở dài, Lưu thúc đã tiêu tán, đám tiểu quỷ kia cũng hoàn toàn biến mất, trên mặt đất chỉ để lại một mũi tên bạc nho nhỏ, trong bóng đêm lập lòe ảm đạm ngân quang.

Ngô tam thúc phát ra một trận ho khan kịch liệt, thân hình tựa hồ có chút lay động, một bộ dáng đứng thẳng cũng không xong, tựa hồ đột nhiên trong thoáng chốc già đi rất nhiều.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lữ Minh Dương cùng Hồng y nữ, có chút khẽ thở dài, lại đảo mắt nhìn Kim lão thái, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng cũng không nói gì, sau đó chậm rãi xoay người lảo đa lảo đảo đi ra cửa miếu.

Ngoài cửa miếu bầy dê như trước đứng ở nơi đây, chỉ là bầy dê này tất cả đều có chung một bộ dáng ủ rũ buồn rầu, trong con mắt nửa khép nửa mở của chúng cũng thiếu đi một phần linh quang quỷ dị vừa rồi. Ngô tam thúc thanh âm già nua yếu ớt quát một tiếng, bầy dê nhất thời náo loạn, đội ngũ chỉnh tề nhất thời hỗn độn, thậm chí có vài con giống như khóc oe oe chạy đi.

Thân ảnh Ngô tam thúc lảo đảo, cố hết sức đuổi bầy dê dần dần đi xa, Kim lão thái lại thở dài một tiếng, khóe mắt lại chảy hai dòng lệ già.

Cô cháu gái yên lặng tiến lên vài bước, yên lặng nhìn Kim lão thái. Kim lão thái trong mắt tràn đầy thần sắc từ ái, hai bà cháu yên lặng nhìn nhau, một lát sau bé gái chậm rãi xoay người lại, kéo tay tiểu Binh, từng bước quay đầu lại hướng cửa miếu đi ra.

Theo từng bước chân của chúng, thân ảnh chúng lại càng ngày càng nhạt, ẩn ẩn còn lộ ra một tia ánh sáng, ngay một khắc chúng bước qua khỏi cửa miếu kia, hai đứa rốt cục dung nhập vào trong không khí, rốt cuộc nhìn không thấy nữa…

Kim lão thái chậm rãi xoay người, thần sắc trên mặt cũng không biết nói là cao hứng hay là thương tâm. Bà ta gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cầm trong tay cái bật lửa kém chất lượng kia nhẹ nhàng đánh lên một ngọn lửa, đem ngọn nến trên thần án thắp sáng trở lại, thì thào nói một tiếng:” Trời không còn sớm, nên đi ngủ…”

Nói xong, bà ta đem Chu Đình trả lại vào lòng Lữ Minh Dương, rồi hướng phía giường của mình đi tới, lúc này bước chân của bà ta lại tựa hồ thiếu đi một phần nhẹ nhàng, dưới chân phát ra từng tiếng đế giày ma sát với mặt đất.

Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, hiện tại hắn một tay ôm Chu Đình, một tay đỡ lấy Hồng y mỹ nữ, nhưng tâm tình lại không có một điểm hứng khởi. Phương xa đã truyền đến một tiếng gà gáy, xem ra trời đã sắp sáng, hắn đang chuẩn bị nói gì đó, Hồng y mỹ nữ bên tay trái lại nhẹ giọng nhàn nhạt nói một câu:” thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi rồi.” Cô vừa nói, vừa lắc mình thoát khỏi cánh tay Lữ Minh Dương, nhặt lên thanh thủ nỏ rơi trên mặt đất, sau đó hướng phía cửa miếu đi ra.

Trong thanh âm của cô ta lộ ra một chút lạnh lùng, tựa hồ thực cao ngạo, rồi lại như tiếng ngân của chuông bạc, nghe hết sức êm tai. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, vội vàng kêu lên:” Người đẹp đi thong thả, tôi còn chưa biết tên của cô đó.”

“ Anh không cần thiết biết tên của tôi.” Cô nhẹ nhàng quay đầu, hướng Lữ Minh Dương ảm đạm cười nói,” Anh chỉ cần nhớ rõ tôi đã cứu lại cái mạng của anh là được rồi.”

Lữ Minh Dương lại cười khổ một trận, trong lòng thầm nghĩ, tựa hồ tôi cũng đã cứu lại cái mạng của cô a. Lại nhìn Hồng y nữ đã nhẹ nhàng hướng cửa miếu đi ra, cước bộ càng lúc càng nhanh, thân hình thập phần quỷ dị, nhưng lại toát lên một nét ưu mỹ khó có thể hình dung…
—————————————————————————————-