Quyển 2 – Chương 26: Hồng y nữ
Lữ Minh Dương một tay giơ lên khẩu súng huyết tương, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Chu Đình, cảnh giác nhìn tiểu Hồng chạy về hướng bóng người mặc áo bông.
Kim lão thái lại như trước thì thào nói nhỏ:” Ta đã nói qua là chúng ta đấu không lại hắn, hiện tại hắn đã tới…”
Lữ Minh Dương có chút khẽ nhíu mày, hắn không hiểu mới vừa rồi đấu chí Kim lão thái rõ ràng là còn rất cao, như thế nào vừa thấy được cái tên gia hỏa mặc áo bông này liền ỉu xìu đến vậy. Chẳng lẻ người kia thực sự lợi hại như vậy?
“ Cha…” Tiểu Hồng lập tức nhào vào tấm lưng của người mặc áo bông, đồng thời khóc rống lên.
Quả nhiên như vậy, người mặc áo bông này đúng là cha tiểu Hồng!
“ Cha, mau giết bọn họ!” Tiểu Hồng vừa khóc, vừa quay đầu trừng mắt ngoan độc nhìn bọn người Lữ Minh Dương.
Cha tiểu Hồng lại như trước đứng yên bất động không lên tiếng, giống như một pho tượng đá đứng đưa lưng hướng về cửa miếu.
Tiểu Hồng thấy cha mình thực không có phản ứng gì, nhất thời khóc rống giống như làm nũng vậy, la hét toáng lên:” Cha, bọn họ khi dễ con, bọn họ muống giết con, cha lại không thèm lo cho con, oa…”
Lữ Minh Dương thầm lắc đầu, thật sự không rõ tiểu Hồng đến tột cùng là một cô gái vô cùng âm hiểm, tâm cơ thâm trầm ác độc hay là giống như những gì biểu hiện lúc nãy chính là một đứa bé có chút thiểu năng, chẳng lẽ con người sau khi chết đi, lại còn có thể trở nên thông minh hơn trước sao chứ?
Cha tiểu Hồng chậm rãi quay đầu lại, một bên người đối diện phía cửa miếu, Lữ Minh Dương nhìn thấy trên nửa khuôn mặt lộ ra của ông ta chính là một dạng từ ái, một loại tình cảm yêu chiều đặc biệt dành cho đứa con của mình. Hắn thầm thở dài, đều nói từ mẫu chiều hư con, vậy từ phụ không phải cũng giống vậy sao? Càng đáng sợ chính là ông ta vì chiều con mình, mà đã tước đi biết bao nhiêu nhân mạng đây?
“ Cha, cha, mau giết bọn họ, mau giết bọn họ!” Tiểu Hồng gặp cha tựa hồ có điểm kích động, nhất thời khóc la ầm ĩ cả lên
Cha tiểu Hồng chậm rãi xoay người lại, chính diện đối mặt với cửa miếu. Lữ Minh Dương nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt ông ta nhất thời trong lòng kinh sợ, vừa rồi nhìn thấy nửa khuôn mặt ông ta, chỉ nghĩ ông ta vì chiều con quá đáng mà trở thành người vô đức, nhưng sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt ông ta , Lữ Minh Dương trong lòng chợt tăng thêm một phần sợ hãi, còn có một chút đau lòng…
Một nửa khuôn mặt ông ta là một hình dạng hơn ba mươi tuổi, một hình tượng nông phu thành thật khiêm tốn, nước da màu đồng, nếp nhăn thật sâu, bằng chứng cho cuộc sống cực khổ mà yên bình của ông ta, mà nửa khuôn mặt còn lại thật sự làm cho người ta không dám nhìn lâu. Một nửa khuôn mặt đó cơ hồ không có một lớp da hoàn chỉnh, hốc mắt đã lộ ra xương trắng, một con mắt cũng nứt toác ra, thậm chí còn đang chảy ra một tia dịch chất trong suốt, mà gò má thì bị đánh thủng một lỗ to, huyết nhục đỏ tươi bao khắp mặt.
Lữ Minh Dương đã gặp qua nhiều ác linh hình dạng khủng bố, nhưng cho tới bây giờ còn chưa có gặp qua khuôn mặt quỷ dị như vậy, một nửa khuôn mặt là dáng vẻ ôn hòa từ ái, mà một nửa khuôn mặt lại khiến cho người ta từ trong ác mộng bừng tỉnh…
“ Lưu thúc, ông sao lại phải khổ thân như vậy chứ?” Kim lão thái chậm rãi lắc đầu, thì thào nói.
“ Bà câm miệng!” tiểu Hồng không đợi Kim lão thái dứt lời, liền vội vàng hét lớn:” Cha, bà ta vừa rồi muốn đem con nhốt trở lại trong miếu, cha mau tiễn bà ta đi chết đi! Tiễn toàn bộ mấy người này đi chết hết đi!”
Cha tiểu Hồng – Lưu thúc chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn tiểu Hồng, trong ánh mắt tựa hồ lộ ra thương xót, lại tựa hồ là không đành lòng, còn có một tia bất đắc dĩ.
Tiểu Hồng đáp lại ông ta bằng ánh mắt khẩn cầu, ông ta tựa hồ thở dài, chậm rãi quay đầu, chậm rãi hướng phía trong miếu đi vào, bước đi của ông ta có điểm quái dị, tựa hồ một chân có điểm bất thường, thân thể một chân cao một chân thấp, nhưng lại kiên định trầm ổn, không hề chậm chạp chút nào.
Khi ông ta vượt qua cánh cửa, Lữ minh Dương nhất thời cảm giác được một cổ hàn ý kịch liệt xâm nhập, làm cho người ta không thể khống chế mà toàn thân nổi da gà. Lữ Minh Dương thấy hơi thở của chính mình cũng đã hóa thành hơi nước, nhiệt độ trong miếu tựa hồ thoáng chốc xuống dưới không độ một chút.
Hắn nhìn một chút khẩu súng huyết tương, hỗn hợp máu chó mực và máu gà trống trắng chỉ còn lại ba phần, đối phó với một ác linh cường đại như vậy, chỉ sợ có chút không đủ. Hắn khẩn trương giương mắt nhìn Lưu thúc, cước bộ của ông ta chính là thong thả mà kiên định từng bước bước đi tới, hướng về phía Kim lão thái từng bước đến gần…
“ Lưu thúc, ông sao lại phải khổ thân như vậy chứ?” Kim lão thái như trước thì thào lặp lại một câu này.
Lưu thúc cước bộ ngừng một chút, ông ta ngẩng đầu lên nhìn kim lão thái, như trước một câu cũng không nói, sau đó nhẹ nhàng xoay người, hướng về phía Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương thầm nghĩ một tiếng phiền toái, nếu chỉ có một mình thì cũng được thôi, đằng này trong lòng mình còn có một Chu Đình đang hôn mê. Hắn nhẹ nhàng lắc người một chút, đem Chu Đình che ở sau lưng, đứng nghiêng người so với Lưu thúc, nâng khẩu súng huyết tương trong tay lên nhắm thẳng đầu ông ta.
Lưu thúc lại tựa hồ không hề kiêng dè, giơ chân thong thả bước tới, từng bước từng bước đi tới gần Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương quan sát đầu vai ông ta đung đưa, cố gắng nhắm ngay đầu của ông ta,” đạn dược” không nhiều lắm, hắn không muốn lãng phí phát nào.
Một bước, hai bước…
Lữ Minh Dương đem ngón tay gắt gao đặt tại cò súng, hắn đang chuẩn bị siết cò, lại đột nhiên nghe được tiểu Hồng ngoài cửa thét thảm một tiếng…
Lưu thúc quay phắt đầu lại, đột nhiên xông thẳng ra ngoài giống như một trận cuồng phong, tốc độ kia quá nhanh làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh mơ hồ.
Lữ Minh Dương trong lòng thất kinh, nếu vừa rồi ông ta dùng loại tốc độ này tấn công mình, chỉ sợ lúc này mình đã chết nhăn răng rồi.
Lữ Minh Dương đem Chu Đình trong lòng giao cho Kim lão thái, quay đầu nhìn phía cửa miếu, chỉ thấy Lưu thúc đang ôm tiểu Hồng, thân hình tiểu Hồng quỷ dị run rẩy, mà tại mi tâm của nó đang cắm một mũi tên nho nhỏ, đúng là cùng một dạng mũi tên mà Lữ Minh Dương nhặt được ở ngoài đê.
Lưu thúc lăm lăm nhìn đứa con gái trong lòng ngực, nhìn mũi tên cắm tại mi tâm của nó, đưa một tay lên tựa hồ muốn nhổ nó ra, lại tựa hồ đối với mũi tên kia có điểm sợ hãi mà do dự, một con mắt của ông ta tựa hồ là chảy ra nước mắt, mà trong con mắt còn lại thì giống như chảy ra từng tia máu đỏ tươi…
Thân thể tiểu Hồng đang run rẩy chậm lại, thân thể của nó dần dần trở nên mơ hồ, dần dần biến ảo thành một đám sương khói đen kịt, dần dần bị gió thổi tiêu tán…
Lưu thúc chợt ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú thê thảm, Lữ Minh Dương nhìn thấy con mắt còn nguyên vẹn kia của ông ta đã trở nên đỏ bừng, mà con mắt còn lại thì bắt đầu bắn ra từng tia máu tươi.
Trong giây lát ông ta đứng lên, quay phắt đầu lại, hung hăng giương mắt nhìn một thân ảnh màu đỏ phía sau.
Đó là một thân ảnh nữ nhân, cô ta chính là đang cầm trên tay một thanh tiểu nỏ, trên nỏ có lắp một mũi tên bạc, mũi tên chính là đang nhắm thẳng mi tâm Lưu thúc…
Cô ta khuôn mặt thanh tú, lại lạnh lùng không một chút biểu tình, một đôi mắt cực to lóe ra thần quang, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của Lưu thúc.
Không phải cô ta chính là Hồng y mị ảnh có tốc độ quỷ dị kia đó sao?
Giờ phút này Lữ Minh Dương thập phần khẳng định cô ta tuyệt đối không phải quỷ, mà là người, một người con gái xinh đẹp.
Một tiếng dây cung nhẹ nhàng vang lên, mũi tên bạc đã rời nỏ bay đi…
——————————————————————————-