Quyển 2 – Chương 23: Hồn phi phách tán
Lữ Minh Dương trong lòng thầm kêu một tiếng: không hay. Đại Quân đã giống như một mũi tên phóng tới, hai tay duỗi dài ra, mục tiêu chính là cái cổ của mình.
Không còn thời gian do dự, Lữ Minh Dương siết thật mạnh cò súng, một cổ huyết tương chuẩn xác bắn trúng mặt Đại Quân. Đại Quân nhất thời phát ra một tiếng tru khủng bố, thân hình vậy mà không ngừng lại, trực chỉ hướng Lữ Minh Dương vọt tới.
Lữ Minh Dương nhanh chóng hụp đầu, cúi người xuống, Đại Quân vồ hụt một cái, thật mạnh va vào cây cột bên cạnh, cả cái đầu cơ hồ đâm hết vào cây cột.
“ Xảy ra chuyện gì vậy!” Chu Đình hét toáng lên.
“ Mau tránh ra!” Lữ Minh Dương hét lớn một tiếng, lại bắn một phát lên cây cột, tiếp theo lại là một tiếng thét thê thảm vang lên quanh quẩn trong miếu.
Sợ hãi đã đánh vỡ ý chí tự vệ của Chu Đình, cô bắt đầu không nhịn được đã khóc lớn lên. Kim lão thái ánh mắt trấn định nhìn Lữ Minh Dương cùng Đại Quân chiến đấu, bà nhẹ nhàng vịn lấy đầu vai Chu Đình, đem cô ta kéo lùi về phía chiếc giường của mình.
Lữ Minh Dương ánh mắt vẫn vững vàng bình tĩnh, hắn trong lòng hiểu rõ Đại Quân trước mặt đã không còn là anh chàng quay phim đài truyền hình kiêm tài xế trước đây nữa, mà đã là một ác linh có chấp niệm quá sâu, qua nhiều năm huấn luyện cùng với công tác đặc thù trong hai năm nay, sớm đã tôi luyện cho hắn một ý chí chiến đấu vững vàng khi đối đầu với địch nhân.
Nhìn thấy Đại Quân lại từ mặt đất bò dậy, Lữ Minh Dương lại siết cò súng, đem một cổ huyết tương chuẩn xác bắn trúng đầu nó.
Cả đầu Đại Quân cùng với hơn một nửa phần ngực đã bị huyết tương làm cho cháy đen, động tác của nó cũng dần dần vô lực, nhưng nó vẫn giống như trước giãy dụa bò dậy, trong miệng vẫn giống như trước thì thào lầm bầm:” Mày vì sao lại gạt tao, mày vì sao lại nói trên thế giới này không có quỷ…”
Lữ Minh Dương thầm than một tiếng, đem súng huyết tương chuyển sang tay trái, từ trong túi lấy ra cái hộp sắt nho nhỏ kia, nhẹ nhàng mở nắp, xuất ra chiếc đinh bạc, chậm rãi đi về hướng Đại Quân đang giãy dụa trên mặt đất.
“ Thằng đó lại muốn giết mày một lần nữa kìa, nó muốn làm cho mày hồn phi phách tán đó!” Ngoài cửa miếu tiểu Hồng tựa hồ ý thức được Lữ Minh Dương chuẩn bị làm gì, đột nhiên la lên.
Đại Quân bỗng nhiên gầm lên một tiếng, đôi mắt nám đen trên mặt rõ ràng đã chuyển sang màu đỏ, trong một chốc nó phảng phất phục hồi khí lực, lập tức từ dưới đất tấn công tới, gắt gao bóp chặt cổ Lữ Minh Dương
Lữ Minh Dương lập tức bị Đại Quân ném bay đi, nặng nề ngã xuống tại cửa miếu, cổ họng bị Đại Quân siết quá chặt, làm hắn lần nữa không thể hô hấp, mà vết thương ở ngực trước đó bị tiểu Hồng đánh trúng lại âm ỉ nhói đau, càng lúc càng khó chịu.
Chu Đình lại thấy Lữ Minh Dương đột nhiên trong nháy mắt bay lên, rồi lại nặng nề rơi xuống mặt đất, nhất thời phát ra một tiếng thét sợ hãi.
Thân thể Đại Quân giống như có sức nặng ngàn cân trầm trọng chế trụ trên người Lữ Minh Dương, mà tay cầm đinh bạc của Lữ Minh Dương cũng bị Đại Quân gắt gao ngăn chận, tay còn lại cầm súng huyết tương thì súng quá dài mà không thể hướng vào Đại Quân mà bắn.
Hắn vừa cố gắng vùng vẫy, vừa thầm than vừa rồi thật sự là có chút sơ ý, không nghĩ tới Đại Quân tựa hồ đã không còn sức chiến đấu, tự nhiên trong chốc lát lại có thể khôi phục trở lại. Hiện tại mình hy sinh là chuyện nhỏ, đáng thương chính là Chu Đình và Kim lão thái bọn họ chỉ sợ cũng sẽ bị Đại Quân hạ độc thủ. Hơn nữa cứ theo chấp niệm của nó, chỉ sợ Trương giáo sư bọn họ đã từng nói qua với nó trên đời này vốn không quỷ, đều khó tránh khỏi sự trả thù của nó.
Ngay tại thời điểm Chu Đình sợ hãi hét lên, Kim lão thái bật người bước nhanh tới trước hương án thần tượng Chung Quỳ. Chu Đình tựa hồ là bị một màn phi hành của Lữ Minh Dương làm cho sợ đến ngây người, nhưng cũng bừng tỉnh, dù sao lúc ở ngoài đê cô cũng đã kiến thức qua một màn này, nhất thời rốt cuộc bất chấp sợ hãi, vội vàng phụ dìu Kim lão thái ba bước thành hai bước đi đến trước hương án.
Kim lão thái tựa hồ thoáng chốc tay chân liền trở nên hết sức nhanh nhẹn, bà ta từ trên hương án cầm lên một cái chuông đồng, tay kia lại từ trong lư hương vốc lên một nắm tro, bà xoay người đối mặt với Lữ Minh Dương, cấp tốc rung chuông đồng hai cái, Đại Quân đang đè trên người Lữ Minh Dương nhất thời quay phắc đầu lại, hung hăng giương mắt nhìn Kim lão thái.
Kim lão thái không một chút do dự, vừa niệm vài từ trong miệng, vừa đem tro nhang nắm trong lòng bàn tay ném về phía Đại Quân. Nhất thời tro nhang hóa thành một đám bụi mù mờ mịt, trong đó còn lẫn mấy cái đầu nhang chưa cháy hết, cuốn tới trùm lấy mặt Đại Quân.
Đại Quân nhất thời phát ra một tiếng tru đau đớn, từ trên người Lữ Minh Dương ngã trở xuống, nằm trên mặt đất thống khổ vặn vẹo thân mình.
Lữ Minh Dương cảm giác trên người nhẹ nhõm, đôi tay quỷ đang siết chặt cổ mình cũng đã buông ra, nhất thời hít sâu một hơi, lại cảm giác thấy mình hít vào toàn là tro bụi, hắn cũng bất chấp ho khan, cố nén nín thở, lồm cồm ngồi dậy, đưa tay lên liền đem đinh bạc mạnh mẽ đâm xuống mi tâm của Đại Quân.
Nhìn thấy Đại Quân thống khổ giãy dụa, thân thể kịch liệt vặn vẹo, sau đó dần dần chậm chạp vô lực, rốt cục biến thành một đám khí đen nồng đậm, cuối cùng tiêu biến vô hình, Lữ Minh Dương tiến lên thu hồi đinh bạc, lúc này mới nhịn không được kịch liệt ho khan một hồi.
“ Vừa rồi cái đám khí đen kia…” Chu Đình tiến lên giúp Lữ Minh Dương làm dịu lại cơn ho dữ dội, khẩn trương hỏi.
“ Đó chính là Đại Quân.” Lữ Minh Dương rốt cục điều hòa được hô hấp, nuốt vội một ngụm không khí, nói.
“Anh ta…vậy anh ta…” Chu Đình lắp bắp nói.
“ Tan biến, hoàn toàn tan biến, cũng có thể nói là hồn phi phách tán.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói xong thì quay đầu nhìn tiểu Hồng ngoài cửa miếu, lạnh lùng trừng mắt nhìn nó.
Mắt của nó cũng không nhỏ, nhưng hai mắt lại cách xa hết cỡ, dựa vào y học mà phán đoán thì nó rất có thể là bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh ( hội chứng down ), nhưng trong ánh mắt của nó lại không có một tia si ngốc, hơn nữa trong mắt còn chớp động một tia linh quang đặc biệt, loại linh quang này lại làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của độc xà vậy.
Tiểu Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lữ Minh Dương, lại hì hì âm hiểm cười một trận, nói:” Nam nhân thành phố các ngươi thật sự là rất tồi, cộng sự với nhau mà cũng có thể đánh giết tới ai cũng không bò dậy nổi.”
Lữ Minh Dương trong lòng thầm than, tiểu Hồng này nhìn bề ngoài chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lời nói ra thì mười phần từng trãi, ngẫm lại cái này cũng khó trách, nó tuy mang hình dáng lúc chết, nhưng tính rõ ràng từng năm, nếu nó sống đến bây giờ, ít nhất cũng đã hơn ba mươi rồi.
Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nói:” Cô còn có chiêu số gì thì cứ việc xuất ra hết đi, còn không thì tự mình cô lên đài?” Hắn vừa nói, vừa làm ra một bộ dáng xin mời. Vừa rồi nghe kim lão thái cùng cô ta nói chuyện, tựa hồ tiểu Hồng thực sự e ngại tòa tiểu miếu này, ngẫm lại có thể năm đó Cổ thiên sư kia chính là đem nó trấn bên trong ngôi miếu này, nhưng sau đó lại không biết nó dùng biện pháp gì trốn được ra ngoài, nhưng linh lực trong miếu này cũng không biến mất, chỉ cần nó tiến vào, thì lập tức bị vây khốn.
“ Ha ha, mày muốn gạt tao đi vào, không có cửa đâu!” Tiểu Hồng âm hiểm cười, nói:” Mày xem xem ai đây này?”
Lữ Minh Dương chân mày khẽ nhíu lại, đột nhiên phát hiện một đứa nhỏ từng bước từng bước hướng bên trong miếu đi vào.
“ Tiểu Binh!” Hắn thầm lắp bắp kinh hãi, đây chẳng phải là đứa nhỏ buổi trưa hôm đó mình đã cứu sao chứ?
———————————————————————————————